Dù thế nào đi nữa, Phích Lịch đã bước lên con đường trở thành cao thủ chân

chính. Nếu như hắn có được một đôi găng tay như Tinh Ảnh... Tất nhiên một

người không thể độc chiếm hết những điều tốt đẹp được. Ví dụ Pháo Thiên

Minh không cần gì khác, chỉ cần khai quang được Ỷ Thiên thôi là cơ bản đã vô

địch thiên hạ... Hơn nữa, bất kỳ ai lấy được Ỷ Thiên và khai quang cũng có thể

lột xác thành cao thủ nhất lưu. Cuộc sống giống như trò chơi vậy, dù không có

được nhưng vẫn phải bình tâm khi thấy người khác đạt được.

Nhiệm vụ hoàn thành, Phích Lịch mỉm cười hớn hở không khép miệng lại

được, cũng không quên mời mọi người tới ăn chực một bữa. Thiên Nhãn sau

khi đi vào rừng hoa đào vài tiếng cũng đi ra biểu lộ chúc mừng. Hóa ra là đi làm

việc vặt, sau khi hăng say làm mười nhiệm vụ, cuối cùng cũng tìm được một bộ

võ công cao cấp Lạc Anh chưởng. Võ công cao cấp không hiếm, hiếm có là ở

chỗ chỉ là mở đầu, ắt sẽ có tuyệt học đợi cô. Dù sao đi nữa Hoàng Dược Sư

cũng không phải kẻ bủn xỉn Gì.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ăn một bữa, đương nhiên nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Vẫn là

Không Có quán rượu.

Đồ ăn mặc sức chọn, bia rượu thoải mái lên. Cái gì đắt ăn thì cái đó...

Nâng chén mời rượu rất náo nhiệt. Từ khi giàu có, mọi người đều không để

ý tiền nữa. Trong lúc náo nhiệt, một tin nhắn hệ thống được gửi tới Phích Lịch,

Pháo Thiên Minh, Vô Song Ngư cùng với Kiếm Cầm: Xin đảm bảo túi đồ có

một ô trống.

Bốn người liếc nhìn lẫn nhau, tất nhiên bọn họ sẽ không đần độn đến mức

tưởng là quà của hệ thống hay quà Giáng Sinh. Dù sao hôm nay là mồng một

tháng sáu, cho dù là chung tình lên não tai điếc cũng không thể gửi quà lễ tết

đến người bọn họ.

"Các ngươi làm sao vậy?" Thiên Nhãn thấy bốn người có vẻ kỳ quái bèn

hỏi, cô không nhận được tin nhắn gì từ hệ thống.

"Ngươi không có á?" Pháo Thiên Minh hỏi lại.

"Không có gì?"

Bốn người không đáp, rơi vào trầm tư, không biết mình có điều gì khác

Thiên Nhãn? Chẳng lẽ là chọn sai rồi... Kiếm Cầm tự vả mình một cái. So với

Thiên Nhãn, Kiếm Cầm thừa nhận mình kém một chút, nhưng một chút này chỉ

là độ rộng của sợi tóc mà thôi.

Đáp án rất nhanh được công bố. Một phút sau, trong túi đồ của bốn người

xuất hiện một phong thư, mở ra xem thì nội dung giống nhau: Sáu giờ nữa, tại

Tụ Nhàn trấn cách Lạc Dương 50 dặm sẽ tổ chức Đại Hội Võ Lâm. Mỗi môn

phái chính thống có thể đưa đến mười người, do đại sư huynh trong môn phái tự

chọn.

"Đại Hội Võ Lâm? Không phải đã kết thúc rồi sao?" Pháo Thiên Minh hỏi.

"Nếu ta đoán không lầm, các ngươi đang đi xét xử Kiều Phong." Thiên

Nhãn ngồi bên cạnh Pháo Thiên Minh, đọc xong lá thư bên cạnh bèn nói: "Vốn

là trăm người đánh một mình Kiều Phong. Cuối cùng, cha của (Thiên Nhãn

hung hăng véo một cái Pháo Thiên Minh)... cha của Kiều Phong tới cứu hắn đi."

"Thế là ông nội của hắn? Vậy bao nhiêu tuổi?" Kiếm Cầm nghi ngờ hỏi.

Thiên Nhãn sắc mặt tối sầm, nhưng vẫn rất nhẫn nại giải thích: "Là phụ thân

của hắn, không phải cha của cha của hắn, là ta nói sai." Quay đầu chuẩn bị

trừng mắt nhìn Pháo Thiên Minh. Lại phát hiện ra Pháo Thiên Minh đang ôm

đầu rầu rĩ, bèn phát tin nhắn hỏi: "Sao vậy?"

Trả lời: "Phích lịch và Hát Bất Túy."

Thiên Nhãn dừng lại một chút, cũng coi như đã hiểu, Kiếm Cầm đã kể với

cô.

"Chử Trà, ta nhớ Kiều Phong vẫn là hảo bằng hữu của ngươi... đúng

không?" Phích Lịch hỏi.

Pháo Thiên Minh cười khổ đáp: "Đúng vậy!"

"Vậy là được. Ta thì chắc chắn sẽ bảo vệ cho Kiều Phong. Vốn lo lắng

ngươi khó xử, khuyên ngươi đừng đi. Nhưng nếu Kiều Phong là hảo bằng hữu

của ngươi, ngươi đi cũng là điều nên làm."

"Đúng thế, nên như vậy." Pháo Thiên Minh than thở, sinh tử của NPC này

có liên quan gì đến mình. Nếu trừ được Kiều Phong, phe mình ai cũng vui vẻ,

mình tuyệt đối xuống tay được. Năm mươi người chơi tới tham gia, trong đó

chắc chắn có Võ Đang đứng về phía mình. Hơn nữa các môn phái khác đông

kéo hai, tây kéo ba, đúng là có một lực lượng có thể tùy ý đảo sang phía mình.

Nhưng đôi khi có được lực lượng cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì. Huống hồ

những kẻ cho mình lực lượng cũng là người đem mình đi bán, mặc dù mình và

bang hội tương đối thân thiết.

Pháo Thiên Minh đang buồn bực thì tin nhắn của Bất Túy lại đến: "Chử Trà,

có nhận được Anh Hùng thiếp không?"

"Đã nhận được. " Pháo Thiên Minh khóc lóc. Nhà ngươi đừng liệt kê tên

của Phích Lịch vào, chẳng phải thiên hạ sẽ thái bình sao? Không nên dùng cách

thức của nam nhân để giải quyết mâu thuẫn như vậy. Tội gì phải thế kia chứ?

"Chử Trà à! Ta biết Kiều Phong là hảo bằng hữu của ngươi, nhưng dù sao

đây cũng chỉ là trò chơi. Nếu nói ngươi quan tâm đến Kiều Phong, chẳng lẽ

ngươi không quan tâm đến quốc gia hay sao? Đương nhiên quốc gia cũng chỉ là

trò chơi, nhưng nếu ngươi đã quan tâm đến một nhân vật NPC thì sao lại không

quan tâm đến quan niệm về quốc gia trong trò chơi này?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play