Pháo Thiên Minh kinh ngạc nói: "Cái thứ nhất thì không nói, hai cái sau...

hoàn toàn giống như hành vi của Hán gian trong thời kỳ chiến tranh kháng

Nhật, hơn nữa còn là hành vi của Hán gian không chút đạo đức. Hay là... chúng

ta tưới chút nước vào cái hố kia?"

"Đừng đừng!" Thiên Nhãn vội ngăn lại: "Đây chỉ là trò chơi! Hơn nữa bản

thân hắn cũng không biết những việc đó là sai."

"À!" Pháo Thiên Minh tùy tiện đáp một tiếng, Vô Song Ngư thì tung ngay

một chưởng vào hố cát.

Lúc thuyền cách bờ hơn mười mét, Hoàng Dược Sư vận khinh công nhẹ

nhàng bay tới bờ bằng khinh công. Sau khi quan sát mọi người vài lần, hắn

quay sang hỏi Pháo Thiên Minh: "Sao ngươi lại đến đây?" Những lời này hàm

chứa rất nhiều ý tứ, vừa có ý thăm dò, lại có ý cảnh giác.

"À! Ta cùng với mấy người bằng hữu nói về cảnh đẹp tuyệt vời ở Đào Hoa

đảo, về Hoàng đảo chủ anh tuấn tiêu sái, võ công cái thế. Nhưng bọn họ có đánh

chết cũng không tin, nên ta đành dẫn bọn họ đến đây mở mang tầm mắt." Pháo

Thiên Minh trả lời.

Ánh mắt sắc bén của Hoàng Dược Sư chậm rãi quét qua từng người. Cuối

cùng ánh mắt dừng lại trên người Thiên Nhãn có phần lúng túng, hỏi: "Cô

nương này xưng hô thế nào?"

"Ta tên... Thiên Nhãn!" Thiên Nhãn hơi căng thẳng, dù sao cô cũng chưa

từng trải qua chuyện như thế này. Trong cái nhìn của cô, bọn mình giống như

trộm cắp đã đột nhập vào nhà người, giờ đang lừa dối chủ nhân.

"Đã từng bước vào Đào Hoa trận chưa?" Dược sư đột nhiên hỏi giọng rất

dịu dàng.

"...Chưa từng!" Nói dối thì Thiên Nhãn cũng không thành thạo cho lắm.

Hoàng Dược Sư vuốt râu quai nón nói: "Ta cũng cho là vậy. Ngũ Hành trận

trận này không phải ai cũng vào được."

"Là Bát Quái Ngũ Hành Điên Đảo..." Thiên Nhãn vội vàng che miệng.

Pháo Thiên Minh ngâm nga: "Ngươi từ đâu tới, ta gọi bằng hữu, như con

chim sẻ, muốn bay lại không thể bay cao, ố ố, sao phải cố gắng làm chi."

"Thôi đừng hát nữa." Hoàng Dược Sư đột nhiên thấy hơi buồn cười hỏi:

"Chu Bá Thông ở đâu?"

Pháo Thiên Minh mở to đôi mắt ngây thơ vô tội hỏi ngược lại: "Ai là Chu

Bá Thông?" Gương mặt Vô Song Ngư và Kiếm Cầm cũng lộ vẻ nghi hoặc, phối

hợp với biểu tình của Pháo Thiên Minh. Nhưng hôm nay ba con cáo già lại dẫn

theo một con chim non, nên khi Hoàng Dược Sư hỏi, Thiên Nhãn kìm lòng

không được quay sang nhìn bãi đất bên trái.

Hoàng Dược Sư đi tới, tay cắm xuống đất vớt Chu Bá Thông đang ở trong

hố lên.

Pháo Thiên Minh kinh hãi: "Sao bên này lại có người?"

Kiếm Cầm khóc lóc một tiếng: "Ngươi bất đi diễn kịch thật quá đáng tiếc."

"Thiệt thòi cho dân chúng." Pháo Thiên Minh nói xong, lặng lẽ kéo Thiên

Nhãn một cái, chuẩn bị trốn chạy.

"Chờ một chút!" Hoàng Dược Sư ném Chu Bá Thông sang một bên hô lớn.

Thật ra hắn và Chu Bá Thông cũng không được thân thiết. Chu Bá Thông suốt

ngày tìm hắn gây sự, phiền muốn chết. Hoàng Dược Sư tiến lại gần vài bước

hỏi Thiên Nhãn: "Đào Hoa trận này là ngươi phá sao?"

"Vâng." Thiên Nhãn ngoan ngoãn trả lời. Pháo Thiên Minh bước chân tới

bảo vệ bên trái cô. Vô Song Ngư và Kiếm Cầm cũng chuẩn bị sẵn sàng. Dù biết

liều mạng cũng chẳng có cách nào nhưng ý định của bọn họ là muốn nói với

Hoàng Dược Sư rằng, thỏ càng bị dồn ép càng hung dữ, ép đến đường thì ba

sinh mạng nhỏ bé này cũng phải mang theo chút gì đó rồi mới đi.

"Nếu như ngươi bằng lòng đổi tên, ta có thể nhận ngươi làm đồ đệ."

"Cô ấy đồng ý." Pháo Thiên Minh vội vã thu kiếm đáp lại. Hoàng Dược Sư

này thật có hàng, chỉ, ám khí, kiếm, chưởng, trận, nội lực, cái nào chẳng mạnh.

Quan trọng nhất là từ việc của Mai Siêu Phong có thể thấy rõ. Người này rất

bao che khuyết điểm, nói cách khác rất có thể sẽ kéo được một culi miễn phí.

Hôm nào rảnh ném Thiên Nhãn về phía Tam Độ, rất có thể người ta sẽ tới Thiếu

Lâm tìm Đạt Ma tâm sự. Loại NPC này là BOSS nhưng không phải NPC chức

năng, rất hiếm có.

"Sư phụ!" Sau khi Pháo Thiên Minh đá một cước, Thiên Nhãn nhỏ giọng

gọi một tiếng, Hoàng Dược Sư chỉ gật đầu nhẹ, Thiên Nhãn liền phát hiện tên

mình bị đổi thành Thiên Phong, cô cũng chẳng để ý đến cái tên nam tính hóa

này. Dù sao thì cái tên cũ cũng chẳng hay ho gì.

"Ngươi đi theo ta vào." Hoàng Dược Sư chỉ vào Thiên Nhãn rồi nói với

Pháo Thiên Minh: "Không đánh bại được hắn ta thì sẽ không được thưởng. Hơn

nữa phải là người thực hiện nhiệm vụ đánh bại hắn ta mới được." Nói xong,

cũng không để ý Chu Bá Thông nằm bất động trên mặt cát, dẫn Thiên Nhãn tiến

vào Đào Hoa trận.

Pháo Thiên Minh nhìn Chu Bá Thông đang nửa sống nửa chết bên kia, đau

đầu nói: "Còn có quy củ này à! Các ngươi cảm thấy Phích Lịch có bao nhiêu

phần thắng?"

"..." Kiếm Cầm và Vô Song Ngư cùng im lặng mặc niệm. Nếu đổi lại là

người khác có thể giúp đỡ, tình huống một chọi một, Pháo Thiên Minh nhờ trí

tuệ và cái đức hạnh kia, vẫn có cơ may một đến hai phần mười. Nhưng bảo

Phích Lịch lừa gạt mánh lới... ít nhất cũng khó hơn cải tạo Pháo Thiên Minh

thành một người hoàn toàn thanh cao, xa lánh mọi thú vui tầm thường. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play