"Không biết!"

"Vậy võ công Ngũ Tuyệt ra sao?"

"Ừm... Âu Dương Phong hắn không chạy kịp ta, công phu ám khí của

Hoàng Dược Sư kém hơn ta, kiếm pháp của Hồng Thất Công có chênh lệch

nhất định với ta." Pháo Thiên Minh trả lời xong.

Thiên Nhãn không để ý tới da mặt người này, tiếp tục nói: "Ngũ Tuyệt,

ngoại trừ sư huynh của Chu Bá Thông, những người khác liên thủ cũng không

phải đối thủ của hắn. Ngươi nói xem võ công cỡ này khủng khiếp đến mức nào?

Ta cảm giác hắn đã vượt qua cấp bậc của Tổ sư gia. Võ công như vậy mà ngươi

dùng gậy gộc gõ hắn, hắn không có chút phản ứng nào hay áu? Hắn căn bản là

không để vào mắt. Ta cảm thấy hắn như một đứa trẻ con cô đơn, chúng ta chỉ là

đưa đồ chơi tới thôi."

"Đồ chơi?"

"Ngươi, ta!" Thiên Nhãn chỉ xuống Pháo Thiên Minh lại chỉ chính mình.

Pháo Thiên Minh lưỡng lự, vì mục tiêu chính của y là phải bắt sống người

ta. Nếu có thể giết, dùng Quỳ Hoa thêm mười hai lần Du Nhận Hữu Dư cộng

với đánh lén, y không tin Chu Bá Thông có thể đỡ được. Thảo nào năm xưa

Hoàng Dược Sư đã nói, nhiệm vụ này hiện giờ các ngươi không thể làm được.

Pháo Thiên Minh quay đầu lại gọi: "Chu Bá Thông."

"Ta đây, ngươi đã nghĩ ra cách gì chưa?"

"Ta hỏi trước ngươi, có phải cốt lõi là phải đánh bại trên võ công không?"

"Không hẳn vậy! Nhưng ngươi nhất định phải khiến ta nhận thua trên võ

công mới được."

Pháo Thiên Minh lấy phi đao ra: "Chúng ta so tài ám khí đi."

"Được!" Chu Bá Thông vào thế nói: "Ta chịu một đao của ngươi, ngươi ăn

một chưởng của ta, chúng ta xem ai sẽ thất bại trước."

"...Ám khí không có mắt, không nên so tài thì hơn, làm hại ngươi thì không

hay." Pháo Thiên Minh thu đao, Thiên Nhãn cào hờ lên da mặt mình. Pháo

Thiên Minh không thèm để ý mà tiếp tục nói: "Vậy chúng ta so nội lực đi."

"So nội lực? So thế nào đây?"

Pháo Thiên Minh nghiêm mặt nói: "Ta và ngươi mới gặp đã thân, nói thật ta

thật không có ý ra tay với ngươi..."

"Ồ?..." Thiên Nhãn nghe xong lời này bèn làm trò quỷ ở bên cạnh.

Pháo Thiên Minh không thèm nhìn đến, tiếp tục nói: "Nếu không thế này,

chúng ta tự đánh mình, ta dùng nội lực của ta công kích ta, nếu như ngươi bị

thương nhẹ hơn ta, coi như ta thua, thua thì phải đi theo ta, ngươi thấy như thế

có được không?"

"Được, được lắm." Chu Bá Thông vừa nghe nói còn có cách chơi như vậy,

rất hớn hở trả lời: "Ngươi trước đi."

"Được!" Pháo Thiên Minh vận ba thành nội lực vỗ lên trên ngực mình, cái

vỗ này trực tiếp phun máu tươi ra, Pháo Thiên Minh miễn cưỡng nói: "Ta bị

trọng thương..."

"Xem ta đây." Chu Bá Thông cũng vỗ một chưởng vào ngực mình rồi phun

ra hai ngụm máu tươi, ngã xuống giãy dụa nói: "Ngươi thua rồi, ta sắp chết

rồi..."

Pháo Thiên Minh lấy ra một bó dây thừng nói: "Trói hắn lại, trói thật chặt."

"Tại sao chính ngươi không tự trói?"

Pháo Thiên Minh khóc lớn: "Ta tự hại mình, đau đớn gấp đôi. Ôi mẹ ơi!"

Thiên Nhãn cầm dây thừng gân trâu Pháo Thiên Minh mà mang theo, trói

chặt Chu Bá Thông lại rồi hỏi: "Tiếp theo làm thế nào?"

"Sau đó thoa ít thuốc, chặn miệng hắn lại. Dùng thương của ta buộc hắn

vào, chúng ta ra ngoài bọn họ." Pháo Thiên Minh khom lưng ném thương sắt ra,

nỗi đau tự hành hạ mình này không phải để trưng cho đẹp, dùng kiếm đâm thì

chỉ đau một chỗ; nhưng chưởng này giáng xuống, xương cốt toàn thân như đang

nứt vỡ. Thiên Nhãn không chịu: "Ta là một thiếu nữ... Ta không làm."

"Thiếu nữ? Không ngươi bị sốt chứ! Ngươi không phải..." Thiên Nhãn

người đầy sát khí khiến Pháo Thiên Minh không nói tiếp được nữa.

"Được! Coi như ta số khổ quá!" Pháo Thiên Minh xoay người, vung thương

một cái móc Chu Bá vào mũi thương rồi vác lên. Chỉ mất nửa giờ đã ra khỏi

trận pháp, trước tiên Pháo Thiên Minh lại trói chặt Chu Bá Thông, sau đó lục lọi

khắp người tìm kiếm trong ngoài một lượt. Nhưng việc này khiến hắn rất thất

vọng. Toàn thân Chu Bá Thông không có bất cứ thứ gì có giá trị cả.

"Đừng sờ nữa, hắn biết Cửu Âm Chân Kinh. Nhưng trên người hắn không

có." Thiên Nhãn ngồi trên một tảng đá ven biển hóng gió nói: "Tuyệt học đều là

một bản duy nhất. Ta nghĩ có lẽ Cửu Âm Chân Kinh thật sự nằm trong Ỷ Thiên

kiếm."

"Đúng rồi! Còn việc Ỷ Thiên kiếm này, ngươi giúp ta dò thăm tình hình ra

sao rồi?"

"Khó lắm. Ta đã thử rồi, Tam Độ quá khó chơi. Bất kỳ nhân vật võ lâm nào,

thậm chí cả chưởng môn Thiếu Lâm cũng không thể đi qua. Trừ phi giết chết

bọn họ."

Pháo Thiên Minh trợn tròn mắt: "Trước hết không nói tới pháp môn liên thủ

kinh người của Tam Độ, chẳng lẽ lại phải làm chuyện tàn giết chết cao tăng

Thiếu Lâm ngay ở Thiếu Lâm? Nếu thế chắc chắn chúng ta còn chưa vào tù đã

bị người ta đánh chết tươi rồi... Xem ra chỉ có thể đợi Tổ sư gia của ta du ngoạn

trở về rồi nhận nhiệm vụ đi thử xem."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play