Pháo Thiên Minh giành trả lời: "Là cao thủ, trả lời xong rồi, mời vỗ tay."

Sau tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, Lãnh Nhược Tuyết tuy đã đến sát bờ

vực bùng nổ, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu như cũ: "Có đạo lý. Vậy mọi người

biết tại sao một bang hội không thể thiếu hay không?"

"Là..." Pháo Thiên Minh vừa đứng lên phun ra một chữ. Lãnh Nhược Tuyết

trợn mắt, ngón tay chỉ vào Pháo Thiên Minh quát: "Ngươi câm miệng."

Xung quanh tĩnh lặng như tờ. Lãnh Nhược Tuyết điều chỉnh tâm thái ba

phút, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục mỉm cười nói: "Để ta nói cho mọi người

biết, chênh lệch lớn nhất giữa chúng ta và tam đại bang hội của hệ thống không

phải cao thủ, cũng không phải công trình, những chuyện này chỉ cần thời gian là

có thể giải quyết. Chênh lệch lớn nhất giữa chúng ta và bọn họ là BOSS. Đúng

vậy, chúng ta thiếu BOSS. Việc khẩn cấp trước mắt của Hoàng Gia Thiên

Đường là tìm kiếm BOSS cấp tông sư bằng lòng bảo vệ trụ sở bang hội..."

"Ta đề cử Võ Đang, Trương Tam Phong." Pháo Thiên Minh tiếp tục cướp

lời.

Lãnh Nhược Tuyết mỉm cười ghé vào bên tai Pháo Thiên Minh: "Ngươi câm

cmn miệng lại cho ta! Hiểu chưa?" Nói xong ngẩng đầu nhìn bốn phía rồi nói:

"Quả thật giống như Chử Trà nói, Trương Tam Phong đương nhiên là lựa chọn

tốt nhất. Chỉ có điều hắn là NPC có chức năng....”

"Cái..." Ngay lúc Pháo Thiên Minh muốn nói lão Trương hiện đang vân du

thì Thiên Nhãn lấy một cái bánh bao nhét vào trong miệng y.

Lãnh Nhược Tuyết rất hài lòng nhìn Pháo Thiên Minh tiếp tục nói: "Lần này

chúng ta đoạt được hạng nhất, đã nhận được một nhiệm vụ. Một NPC tên là

Thích Thiếu Thương..." Tay trái của Pháo Thiên Minh khẽ giơ, Lãnh Nhược

Tuyết lại tiếp tục nói: "Y đồng ý bỏ ra một số tiền lớn để chúng ta hỗ trợ cứu

một người. Hơn nữa người này không thua kém cao thủ tông sư, chỉ cần mọi

chuyện thành công, không chỉ bang hội sẽ kiếm được tiền tài, mọi người còn

thu được tiền thưởng, vị cao thủ này cũng sẽ trực tiếp gia nhập bang, thời gian

làm nhiệm vụ là mười ngày. Nhưng sự việc trọng đại, lại là nhiệm vụ lớn đầu

tiên của bang chúng ta, nên ta muốn nghe ý kiến của các ngươi."

Pháo Thiên Minh vẫn ngậm bánh bao giơ tay, Lãnh Nhược Tuyết không

đếm xỉa tới. Sau đó đưa ánh mắt khích lệ mấy tên đường chủ, tất cả đường chủ

đứng dậy phát biểu, tỏ vẻ tán thành với nhiệm vụ này.

Một loạt âm thanh đồng ý vang lên, Lãnh Nhược Tuyết trực tiếp tiếp nhận

nhiệm vụ trên bảng thông báo hệ thống của bang hội, sau đó hỏi: "Chử Trà,

ngươi có thể nói được rồi."

Pháo Thiên Minh buông tay nói: "Ta vốn muốn nói: Kẻ hèn này sẽ không

tham gia hoạt động tự sát tập thể này."

"Tự sát tập thể?" Mọi người tập thể hỏi lại.

"Đúng vậy! Lão Thích này là bằng hữu của ta. Mấy tháng trước ta đã làm

mấy vụ cùng với hắn, tình cảm có phần sâu đậm. Sau lần hợp tác cướp bóc cuối

cùng, hắn dặn dò kỹ lưỡng, bảo ta ngàn vạn lần đừng tiếp xúc với nhiệm vụ đi

chịu chết này. Theo lời hắn, nhiệm vụ này không dưới vài ngàn cao thủ là không

thể hoàn thành. Ít nhất phải thời điểm này sang năm, người chơi mới đủ lớn

mạnh để thực hiện."

Lãnh Nhược Tuyết nhìn về phía Pháo Thiên Minh, cảm xúc trong lòng hết

sức phức tạp. Lúc nên cướp lời thì không cướp, không cướp lời thì cướp bừa,

người này ngoại trừ thèm đòn ra, thì không còn tác dụng gì nữa... Nhưng cô

cũng không phải người tầm thường, đứng dậy ra hiệu cho mọi người im lặng rồi

nói: "Dù thế nào đi nữa, nhiệm vụ vẫn phải tiếp tục. Chử Trà, Thiên Nhãn, Vô

Song Ngư, Tinh Ảnh và ta đi thực địa khảo sát một chút trước đã. Những người

còn lại giải tán, chờ lệnh."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Thương Châu cách Thương Châu trấn hai mươi dặm về phía đông.

Tuy gọi là trấn nhưng trấn này chưa bao giờ mở cửa cho người ngoài. Mấy

người nhìn lên đỉnh núi nhỏ bên trấn, bên trong không có bình dân nào, toàn bộ

đều là cấm vệ quân hoàng thành. Vô Song Ngư dùng ống nhòm nhìn một cái:

"Có khoảng ba ngàn người mặc giáp có võ công cao cấp hoặc trung cấp. Phía

đông trấn có ngọn núi, thấy một hang núi. Bên ngoài có gần trăm tên mặc giáp,

còn có... Trà, có người quen đấy."

"Ai vậy?" Pháo Thiên Minh hỏi.

"Lãnh Huyết." Vô Song Ngư nhìn lại một lúc, đặt ống nhòm xuống nói:

"Đại tỷ à, lần này chơi hơi lớn rồi. Ta đoán tứ đại danh bổ đều ở đây. Ta và Chử

Trà đã từng giao thủ với chúng, võ công, trí tuệ đều hàng nhất lưu, nhiệm vụ

này e là phải bỏ cuộc thôi."

Lãnh Nhược Tuyết nhìn về phía Pháo Thiên Minh, Pháo Thiên Minh bổ

sung thêm: "Lãnh Huyết thì ta không rõ, thuật truy tung của Truy Mệnh thì biết

một chút. Chúng ta mà vào trấn là hắn phát hiện ra ngày. Thiết Thủ nội ngoại

công cường đại, một mình hắn đứng chặn trong hang núi, chúng ta đưa bao

nhiêu người đến cũng chết bấy nhiêu. Còn có Vô Tình, không những ám khí vô

địch mà còn giỏi bày trận." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play