“Cái này ta không dám cam đoan, ta chỉ có thể cố hết sức.” Pháo Thiên

Minh suy nghĩ rồi hỏi: “Có nên thuận tiện thịt luôn tứ hộ pháp khác không?”

Huyết Ảnh mừng rỡ: “Có có, mỗi người năm ngàn, trả ngay khi giết. Chẳng

qua không thể lộ danh tính, tránh Tiểu Tuyết hiểu lầm. Ta thích nhất là kẻ phản

bội, đặc biệt là có thể quay xe làm cho cả nhà chủ thuê điêu đứng.”

“Được! Có điều Lam Sắc thực sự hơi khó xử lý, ta phải tìm cơ hội. Cách thì

có nhưng không dám cam đoan. Vậy thế này đi! Nếu khi đối đầu với bang hội

của ngươi mà ta vẫn không giết được hắn, thì năm vạn kia ta sẽ trả lại cho

ngươi.”

“Huynh đệ, ngươi làm vậy là...” Huyết Ảnh nhìn ánh mắt kiên quyết của

Pháo Thiên Minh, cuối cùng đành nhượng bộ nói: “Vậy thì tùy huynh đệ.”

“Ừm... bên ta còn chút việc, ta xin cáo lui trước! Chúng ta sẽ thêm bằng

hữu.” Pháo Thiên Minh thấy đã nói gần đủ, lặng lẽ đặt một tờ giấy đã ghi sẵn

dãy số lên bàn”

"Vậy ta không tiễn nữa, đi thong thả a!" Huyết Ảnh trở lại vị trí, cầm lấy

mảnh giấy mà Pháo Thiên Minh vừa lưu lại, cảm thán: cùng một loại người,

vừa muốn làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ. Mệt chết đi được.

Pháo Thiên Minh rời khỏi Lạc Dương, thở dài một hơi: Mệt chết đi được,

ghét nhất là qua lại với loại người vừa muốn làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ.

Huyết Ảnh không chỉ làm việc hiệu quả, mà còn rất coi trọng lời hứa. Chỉ

sau một giờ, tài khoản ngân hàng điện tử của Pháo Thiên Minh đã nhận được

năm vạn tiền thật.

Pháo Thiên Minh vừa định gọi điện cảm ơn Huyết Ảnh thì điện thoại đã reo

lên trước. Tiểu Nhị gọi tới hỏi: "Chử Trà huynh đệ, ngươi đang ở đâu?"

"Quán rượu."

"Chờ ta, tới ngay đây."

Trong phòng riêng của Không Có quán rượu, hai người đàn ông nhìn nhau

thâm tình. Cuối cùng, Tiểu Nhị không nhịn được hỏi: "Huynh đệ, lão đại tìm

ngươi có chuyện gì?"

Pháo Thiên Minh tựa cằm vào tay trả lời: "Bắt nội gian, nghe nói còn là

hàng nhập khẩu nữa. Ngươi có biết không?"

Tiểu Nhị lau mồ hôi lạnh: "Làm sao ngươi biết?"

"Thứ nhất, người nước ngoài phương dễ mua chuộc hơn người Trung Hoa,

người Trung Hoa ít nhiều còn phải giữ thể diện. Thứ hai, ngươi là người bên

cạnh Huyết Ảnh, muốn mua thì mua đồ tốt. Thứ ba, IQ của Lãnh Nhược Tuyết

tuyệt đối thể thấp. Thứ tư, ngươi đánh giá cao ta quá, lại hốt hoảng."

"Ha ha! Lợi ích chính là trên hết mà. Ngài cũng biết đấy, trò chơi chỉ là chỗ

cho kẻ có tiền so bì thủ đoạn, chó cắn chó đầy một miệng lông. Cho dù chúng ta

chỉ là quân cờ, cũng phải là quân cờ kiếm tiền. Ngài nói có đúng không?"

"Ngươi yên tâm, dù sao cũng là bằng hữu. Ta có thiếu đạo nghĩa, nhưng

cũng sẽ không giẫm đạp lên bằng hữu để kiếm tiền. Nội gian khác là ai?"

Tiểu nhị khinh khỉnh nói: "Đâu chỉ một, còn có đến ba lận. Đừng nói người

trong trò chơi không chịu nổi sức ép tiền tài. Ngay cả trong đời thực, bình dân

cũng dễ dàng nhượng bộ trước tiền bạc. Như cái phim của Châu Tinh Trì nói:

Ta ném một triệu lên người cô khiến cô cởi hết, rồi lại ném một triệu nữa lên

người khiến cô tự leo lên người ta."

"Đưa danh sách cho ta, ta chia ngươi năm ngàn."

"Được, là Long Thành và hai diễn viên quần chúng... Đây là tài khoản của

ta."

Pháo Thiên Minh nhận số tài khoản, bắt tay tiểu nhị nói: "Trung Quốc có

câu tục ngữ: Không tiền phi nghĩa người không giàu. Có tiền thì mọi người

cùng nhau phát tài. Cướp của người giàu chia cho người nghèo là nghĩa vụ của

mỗi công dân. Hợp tác vui vẻ nhé."

"Còn hạng mục khác đừng quên ta."

"Đương nhiên rồi."

Rất nhanh chóng, khoản thu nhập thứ hai đã vào tay. Nội gian cùng nội gian

hợp tác, cùng bán đứng nội gian. Thật cmn đơn giản.

Trước đêm chiến dịch bắt đầu...

Ngũ đại hộ pháp của Lãnh Nhược Tuyết: Lam Sắc, Tinh Ảnh, Thiên Nhãn,

Chân Hán Tử, còn có Nga Mi đệ nhất cao thủ Thiên Thiên.

"Tinh Ảnh, sau khi bang chiến bắt đầu tìm cơ hội tự sát, xong việc gửi cho

ngươi năm ngàn."

"Năm ngàn? Chử Trà có phải ngươi lại làm sát thủ không? Thế có vẻ không

tốt cho lắm?"

“Là tiền thật. Huyết Ảnh cho." Lúc trước Pháo Thiên Minh đã thương lượng

với Huyết Ảnh . Tinh Ảnh sẽ tự sát, Huyết Ảnh hoàn toàn đồng ý.

"Ta sẽ lập tức đi tìm chết."

Số lượng tối đa tham gia bang chiến là một ngàn người. Tuy nhiên các bang

lớn có thể xin tách thành mấy phân đà. Hơn nữa có thể đảm bảo trong tình

huống người khá chưa chết sạch, các phân đà sẽ không chạm mặt nhau. Khi thời

gian đến, các bang hội tham gia sẽ tập trung đầy đủ tại phó bản, sau đó có một

phút đếm ngược. Đây cũng chính là thời gian mọi người đặt cược.

Hoàng Gia Thiên Đường của Lãnh Nhược Tuyết có ba trăm người, nhưng

mỗi người đều là cao thủ. Lần này họ phải đối mặt với một bang hội nhỏ, bang

phái làm nền với bốn mươi thành viên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play