Vụ Lý Hoa cắt ngang dòng suy nghĩ của Pháo Thiên Minh, hỏi: "Này, đến

thế giới thực ngươi có thể xấu xa như vậy không?"

"Làm gì có?” Pháo Thiên Minh khinh thường nói: "Thí dụ như mấy ông già

này, trong trò chơi cũng có thể xem nhẹ. Nhưng thực tế thì đừng nói đến ông già

nhà ta, cho dù là trước mặt ông già nhà Phượng Hoàng ta cũng không dám thở

mạnh. Trên đường gặp phải một ông lão ngã sấp trước mặt, nếu không đỡ thì

thôi, nhưng dám giẫm lên thì chín phần mười sẽ chuốc lấy họa.”

"Ha ha! Vậy là tốt rồi, ta còn lo ngoài đời thực ngươi cũng thay đổi thành

người khác. Giả sử một thành thị thực sự có một tai họa như thế, ngươi sẽ nói

thế nào?” Vụ Lý Hoa cười nói.

"Hừ! Ngươi cứ bêu xấu ta, coi chừng ta bỏ ngươi lại đấy.” Pháo Thiên Minh

đáp.

"Ngươi sao nỡ bỏ ta.” Vụ Lý Hoa tự tin đáp lại rồi thở dài hỏi: "Ngươi nghĩ

vòng tuyển chọn này, bọn Tinh Ảnh có qua được không?”

Pháo Thiên Minh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Theo ta, hai người Tinh Ảnh và

Kiếm Cầm chỉ cần không sẩy chân thì cơ bản không thành vấn đề. Vô Song

Ngư hơi nguy hiểm một chút, nhưng hắn cũng biết lão Vạn, hỏi han thêm chút

nữa, cảnh giác một chút thì cũng có rất nhiều cơ hội. Còn những người

khác...khó mà nói được.”

"Còn Đường Đường thì sao?”

"Cô ấy căn bản không biết chơi kiểu trò, cô biết dương mưu nhưng không

hiểu âm mưu. Trừ phi cô ấy lọt vào nhóm với Tinh Ảnh... Ài! Tinh Ảnh và Vô

Song Ngư tội nghiệp cũng lớn lên dưới sự dạy dỗ của bọn NPC, bị ãm hại vô số

lần, không kém gì ta.”

Sáu giờ sau, hai người dễ dàng đến nơi thi đấu bán kết, là dưới chân núi một

ngọn núi cao hiểm trở. Phía ngoài chân núi ngoài có một đài truyền tống, còn có

một tảng đá cao năm mét, trên tảng đá khắc bốn chữ, mỗi chữ đục sâu hơn 20

centimet. Trên đó có viết: Thiên hạ đệ nhất.

Thiên hạ đệ nhất, ai có thể là đệ nhất thiên hạ? Độc Cô chỉ dám cầu bại,

Đông Phương chỉ có thể bất bại. Ai biết làn sóng sau nào đó có thể đập chết

sóng trước trên bờ cát. Hỏi thiên hạ có ai dám tự xưng là đệ nhất thiên hạ?

"Mới đó đã giúp ta dựng bia? Không nghĩ xem người khác có thẹn hay

không à.” Pháo Thiên Minh xấu hổ rút kiếm đứng trước bia đá thiên hạ đệ nhất,

gọi hệ thống ra chụp ảnh lia lịa, rồi phi thân rút kiếm, khắc thêm bốn chữ lớn

Thanh Mai Chử Trà trên hàng chữ thiên hạ đệ nhất. Sau đó hạ cánh, tay vẽ hoa

kiếm tạo dáng. Đúng lúc ngửa mặt lên trời ngâm làm thơ tục tĩu thì bị Vụ Lý

Hoa kéo vào đài truyền tống.

Có kẻ dám xưng mình là đệ nhất thiên hạ nhưng không có ngọn núi nào dám

tự xưng như vậy. Ngọn núi này tên là Thiên Hạ Đệ Nhất sơn chứng minh phẩm

đức của đám thiết kế sánh vai với Pháo Thiên Minh. Bốn phía vách đá dựng

đứng, cao hơn 7000 mét. Đỉnh núi là vùng đất trống 300 mét vuông, bên rìa

vách đá dựng đứng có mười một truyền tống trận, có thể dịch chuyển những

người xem lên không trung.

Trong đó trên không trung phía đông nam có lá cờ lớn phất phới, ghi là Võ

Đang. Thiếu Lâm, Ma Giáo, Cái Bang, Nga Mi, Vu Sơn, Anh Hùng, Thái Ất,

Bảo Tướng, Hoa Sơn mỗi khán đài của chiếm một vị trí, cờ lớn phía chính bắc

tung bay ghi chữ Ẩn Thế. Ngoài các môn phái ẩn thế, chư vị Tổ sư gia của thập

đại phái chính thống đều tề tựu đầy đủ, còn có đầu sỏ thứ một hai ba của các

phái, cùng với phó đầu sỏ số một hai ba, bí thư, phó bí thư, vân vân, ngồi ở

hàng trước, một máy bán nước và thức ăn tự động ở bên khán đài.

Căn nguyên của hủ bại chính là phô trương. Pháo Thiên Minh và Vụ Lý

Hoa bịn rịn chia ly sinh tử, sau đó nhảy vào truyền tống trận, đến khán đài cao

mười mấy mét. Hàng trước là lãnh đạo bỏ qua, hàng sau... Pháo Thiên Minh

phát hiện hàng sau còn có người, Tinh Ảnh gác chân cười gian với ta: "Sao giờ

mới tới? Ta đợi ngươi hai khắc đồng hồ rồi."

"Xì! Nếu không phải bên ta còn phải kéo theo Vụ Lý Hoa, ta có thể đến từ

hôm qua rồi. Này! Có người quen tới chưa?"

"Thiên Hậu đến trước ngươi một bước, ba người còn lại không quen." Tinh

Ảnh không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Pháo Thiên Minh, nhanh chóng thu

hồi động tác khoác lác của mình, chen lên nói: "Trà ca, cho mấy gói."

"Cái gì?" Pháo Thiên Minh biết rõ còn cố tình hỏi lại.

"Thuốc ấy! Cho nhiều chút, cả thuốc nội lẫn thuốc ngoại."

Pháo Thiên Minh liếc nhìn hắn, cởi gói nhỏ sau lưng ném qua nói: "Tự lấy

đi."

"Ô! Ta tưởng ngươi chỉ mang theo vài gói là tốt lắm rồi, không ngờ ngươi

dời cả tiệm thuốc đến đây. Không phục không được." Tinh Ảnh vui vẻ nhét

thuốc vào túi. "Có tiền không?"

"Được voi vòi tiên à!" Pháo Thiên Minh tuy nói thế nhưng vẫn đưa qua một

tờ ngân phiếu 500 vàng sang, còn bổ sung: "Mua thanh kiếm, còn lại không

nhiều. Tiết kiệm chút đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play