Pháo Thiên Minh ra hiệu với Vụ Lý Hoa, cầm đũa ăn một miếng, nội lực tự

động vận bốn phần mười để giải độc. Pháo Thiên Minh vừa buông đũa đã khen

ngợi: "Good! Very good! Mùi vị không tệ chút nào, Tiểu Hoa ăn đi."

Vụ Lý Hoa gái gật đầu, giơ năm ngón tay, ra hiệu dùng năm thành nội lực là

đủ. Sau khi nếm kĩ cũng khen: "Ăn ngon thật đấy!"

Độc Hành ở bên cạnh nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư,

nội công của cô ở cấp bậc nào?"

"Tuyệt học cấp 10!"

Độc Hành lại suy nghĩ...

"Chủ quán, cho thêm một bát nữa!" Pháo Thiên Minh đổ mì vào cổ kêu lên.

"Được." Chủ quán cười tươi như hoa. Sau khi Độc Hành nuốt nước miếng

một cái, cuối cùng cũng ngồi xuống nói: "Chủ quán, cho một bát mì bình

thường."

Vẻ mặt chủ quán lập tức thay đổi, lạnh lùng nói: "Một bát mì bình thường

200 vàng, trả tiền trước rồi mới phục vụ."

Độc Hành nhảy dựng lên, phẫn nộ nói: "Sao ngươi không đi cướp?"

Chủ quán lạnh lùng đáp: "Ăn hay không? Không ăn thì cút."

"Ăn!" Độc Hành lại nuốt nước miếng, ngồi xuống nói. Nam nhân bên kia

thật sự quá vô sỉ, ăn bát mì cũng tiếng ồn ào như phim Mỹ. Dù thế nào đi nữa,

mình cũng không thể để người khác khinh thường được.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

“Rất bình thường mà?” Độc Hành ăn hai miếng rồi nghi hoặc o.

Pháo Thiên Minh cầm đũa chỉ vào Độc Hành, nói: "Thứ nhất, quả thật ngon.

Thứ hai, ngươi dám nói lại lần nữa không?"

Độc Hành nhanh chóng nhìn sang trái theo ánh mắt Pháo Thiên Minh, chỉ

thấy chủ quán kia lòng bàn tay phát ra khí xanh, âm u nhìn mình, vội vàng ăn

thêm một miếng nói: "Hương vị không tệ." Sau đó lại cẩn thận dò xét chủ quán,

chủ quán rất hài lòng gật đầu làm việc của mình.

"Ngươi có nội lực gì?" Vụ Lý Hoa hỏi.

Độc Hành thở dài nói: "Cao cấp. Hiện giờ dùng đến sáu phần mười nội lực

mới giải độc, đã đến cực hạn rồi."

Ba người đang ăn mì, khoảng trăm người chơi cuối cùng cũng đến Vô Danh

trấn. Có điều trăm người chơi này có vẻ khá cường hãn, chỉ khoác trên người

một bộ đồ tân thủ. Toàn thân rỗng tuếch, túi đồ, vũ khí, thậm chí đến giày cũng

không thấy.

Pháo Thiên Minh vui vẻ hớn hở hỏi: "Tứ Ngũ Lục, sao lại như thế này?

Chẳng lẽ bây giờ đang thịnh hành mốt tập thể trần truồng?"

Tứ Ngũ Lục thở dài liên tục nói với Pháo Thiên Minh: "Đừng nói nữa. Một

nhóm quan sai ở đằng kia đúng là là mất hết nhân tính. Chỉ cần dám dùng bạo

lực chống đối, không giết, mà điểm huyệt treo người lên. Nếu không có năm

trăm vàng chuộc thân, hoặc để lại toàn bộ đồ đạc thuốc men trên người, hoặc bị

treo lủng lẳng ba ngày..."

"Vậy các ngươi đã khuất phục?" Pháo Thiên Minh hỏi.

"Không thì làm sao? Trăm người chúng ta đều là môn phái tay không, chỉ có

thể chịu thua. Đáng thương hơn cả là hai trăm người kia, tất cả đều là võ công

có vũ khí... thật quá thảm!" Không mang theo vũ khí, dù qua được Vô Danh

trấn, chắc chắn không thể tới được trấn thứ ba.

"Ồ! Còn có chuyện như vậy sao?" Con mắt Pháo Thiên Minh đảo một vòng,

chính khí sôi sục đứng dậy nói: "Còn coi vương pháp ra gì hay không, Hừ! Ta

sẽ đi chuộc họ ngay bây giờ." Nói xong biến mất như một làn khói.

Độc Hành lắc đầu nói: "Ảo giác, chắc chắn là ảo giác."

“Không phải ảo giác, là nhân lúc cháy nhà mà hôi của.” Vụ Lý Hoa đột

nhiên cảm thấy đồng hành với Pháo Thiên Minh là chuyện rất mất mặt.

... Lát sau...

Pháo Thiên Minh trở lại sạp mỳ, lật tay lấy từ một thanh kiếm ra từ trong

hộp kiếm. Ytuốt kiếm ra, bày tư thế Tiên Nhân Chỉ Lộ nói: "Huyễn Ảnh Truy

Hồn kiếm, sắc bén cao cấp, tính chất cao cấp, mỗi kiếm ra đều mang theo ảo

ảnh.” Thu kiếm vào vỏ, nhìn về phía núi xa mà ngâm thơ: "Chính khí...”

Vụ Lý Hoa thật sự không chịu được những lời rắm thối của Pháo Thiên

Minh. Cốc một cái gõ lên đầu y hỏi: "Bao nhiêu tiền?

“Bốn ngàn vàng?” Pháo Thiên Minh ra dấu chữ V, ngồi xuống tiếp tục ăn

mì.

"Cướp của?” Tất cả người chơi không hẹn mà cùng hét lên trong lòng.

Thanh kiếm này là thứ tiền nhiều cũng chưa chắc mua được. Cho dù đưa ra

giá cả cũng cao tới tận trời. Dù sao so với kiếm sắt rẻ tiền thì hay hơn nhiều,

phải biết hàng cao cấp không dễ vỡ như hàng trung cấp, tức là kiếm sắt. Hơn

nữa thuộc hệ thống trang bị, rất dễ rơi ra khi bị giết, nhưng ít nhất cũng đáng giá

hàng vạn vàng, bốn ngàn vàng là giá mua rất chi là rẻ.

"Cướp cái gì!” Pháo Thiên Minh ngẩng đầu, mặt ủ ê nói: "Tên kia mới là

cướp của, trừ tiền chuộc thân, cho vay nặng lãi ba ngàn năm trăm vàng còn lại.

Mỗi năm trăm lượng đổi một tờ giấy nợ có đóng dấu xác nhận của hệ thống.

Thật đúng là đệ tử Võ Đang!” Pháo Thiên Minh cảm thán.

Vụ Lý Hoa nghi ngờ hỏi: "Chuyện làm ăn tốt thế, ngươi không nghĩ ra sớm

hơn thì ta còn tin, chứ tin ngươi không cướp giật thì khó!” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play