Pháo Thiên Minh tiến lại gần thủ lĩnh thái giám. Thái giám kia cũng rất thức

thời tiến gần thêm vài bước. Pháo Thiên Minh lấy tờ ngân phiếu nhét vào tay

thái giám rồi nói: "500 vàng, ta không cần hoá đơn!"

Thủ lĩnh thái giám lén lút mở ra xem, trên tờ ngân phiếu viết một ngàn vàng.

Gật gù, hạ giọng nói: "Đến trấn phía trước đừng nói lung tung."

Pháo Thiên Minh vội vàng nhét thêm một tờ ngân phiếu nữa: "Khụ!"

"Kẻ bán đậu hũ thối vẫn thích người khác khen mùi đậu hũ của mình, không

thể nói thêm được nữa." Nói xong, thủ lĩnh thái giám vung tay lên: "Thuế đã

nộp, mở cửa thả người!"

Độc Hành trợn mắt nhìn Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa đi qua cửa ải, gào

thét: "Thả ta ra, ta cho ngươi ngân phiếu!"

Thủ lĩnh thái giám vung tay ra lệnh: "Bịt miệng hắn lại!"

Pháo Thiên Minh cười hì hì: Trời ạ, chẳng lẽ ngươi không biết đút lót cũng

phải có kỹ xảo hay sao? Quan lại không ai không tham, nhưng cũng không ai

không cần mặt mũi. Bọn chúng vừa muốn làm kỹ nữ, vừa muốn dựng đền thờ...

Huynh đệ à, quan trường quả thực là nơi học vấn số một thiên hạ!

Vụ Lý Hoa đi vài bước rồi quay đầu lại nhìn, không đành lòng nói: "Chử

Trà, hay là giúp đỡ hắn chút đỉnh, hẳn là sẽ bị treo ngược ba ngày đấy."

"Dựa vào đâu?" Bớt cao thủ tranh chức minh chủ không tốt à?

"Ví dụ, ngươi đe dọa ép buộc người khác hợp tác làm ăn với ngươi. Sau khi

bản thân đã thu được món lợi lớn, ngươi lừa gạt họ, uy hiếp họ không được hé

răng. Nhìn họ đang chịu khổ sở mà vẫn không chịu giúp đỡ chút việc nhỏ, cũng

hơi... khó nói." Lời vừa thốt ra khỏi miệng Vụ Lý Hoa, Độc Hành bên kia xúc

động đến nỗi nước mắt rưng rưng. Người tốt ơi! Ai gần mực thì đen cơ chứ?

"Thật à? Để ta suy nghĩ một chút!" Pháo Thiên Minh bắt đầu trầm tư, Độc

Hành và Vụ Lý Hoa đều nhìn trong mắt, cõi lòng cùng mắng thầm: Hạng người

gì thế này, cân nhắc tiêu chuẩn đạo đức mà lâu như vậy!

"Công công ơi!" Pháo Thiên Minh lại lẻn đến gần, nhét vào tay thủ lĩnh thái

giám một tờ ngân phiếu: "Tên bị treo kia là hạ nhân của ta, từ vùng sơn cùng

thủy tận đến, không biết luật lệ. Ngài xem có thể tạo điều kiện không?"

"Hạ nhân ư?" Công công nhân cơ hội liếc nhìn tờ ngân phiếu rồi nói: "Vốn

là không hợp lệ lắm. Nhưng dù sao ngươi cũng được xem như huynh đệ với

Hoàng đế hệ Cổ... Chỉ có điều, cái miệng hạ nhân của ngươi không sạch sẽ cho

lắm." Thái giám nắm vững mưu lược trong quan trường, quan thần không sợ

trời không sợ đất, chỉ sợ bị điêu dân.

"Ta sẽ bảo hắn chuyên chở đồ đạc, nhất định sẽ bịt cái miệng chó đó lại."

"Thả người ra!"

"Độc Hành lão đệ, sao ngươi lại bị treo ngược lên thế này?" Pháo Thiên

Minh hỏi.

Mới ở Đường gia trấn, y còn tự xưng là tiểu đệ cơ mà. Giờ đây chính mình

lại trở thành lão đệ. Độc Hành vốn không muốn để ý đến Pháo Thiên Minh,

nhưng thấy Vụ Lý Hoa cũng đang tò mò bèn thở dài nói: "Chỉ mới một chiêu

thôi, ta đã như thế rồi. Ta thấy võ công của tên thủ lĩnh thái giám kia cũng

không kém Tổ sư gia các phái."

"Ha ha!" Pháo Thiên Minh cười khẽ, rõ ràng là không tin, còn mang theo vẻ

khinh bỉ.

Gương mặt Độc Hành đỏ bừng lên: "Lời ta nói là thật, lúc bị treo trên cây ta

nghe bọn chúng nói chuyện phiếm, thái giám này còn viết một cuốn tuyệt học

tên là Quỳ Hoa gì đó. Ta đoán đây là một trong năm đại BOSS ẩn giấu của hệ

Kim."

"Quỳ Hoa Bảo Điển?" Pháo Thiên Minh hít một hơi lạnh.

"Đúng, chính là Quỳ Hoa Bảo Điển. Ngươi biết à?"

"Không biết." Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh, may mà mình ta là đại

trượng phu, co được giãn được, nếu không một khi phải đối đầu trực diện thì

mình và Vụ Lý Hoa chết nhanh không kém gì chụp ảnh. Người khác không biết

Quỳ Hoa, mình còn lạ gì độ biến thái của nó.

Theo truyền thuyết giang hồ, trong giang hồ có năm đại BOSS ẩn giấu.

Theo thứ tự là Độc Cô Cầu Bại, một thái giám, Hoàng Thường, tăng nhân quét

rác Thiếu Lâm và người sáng lập ra Tiêu Dao phái. Không ngờ mình có thể gặp

mặt với ba trong số đó. May là giữ trạng thái có JJ, nếu không tên đó biết mình

là truyền nhân của Quỳ Hoa, liệu có kéo mình cùng làm cướp đường hay

không...

"Ta cũng từng nghe nói đến BOSS ẩn. Ta chính là một nhánh của Tiêu Dao

phái. Nhưng không hề nghe nói năm người bọn họ truyền thụ võ công gì." Vụ

Lý Hoa bên cạnh xen vào.

Độc Hành lắc đầu: "Có lẽ các ngươi không biết, Long Thành của Thiếu Lâm

rất có thể là đệ tử chân truyền của vị tăng nhân quét rác kia."

"Làm sao ngươi biết được?" Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa đồng thanh

hỏi.

"Bởi vì ta từng giao đấu với hắn, kết quả thảm bại!"

"..." Pháo Thiên Minh cùng Vụ Lý Hoa lập tức không còn để ý đến người

này nữa. Số người có thể đánh bại Độc Hành tuy không nhiều lắm, nhưng tuyệt

đối không thể đếm được trên đầu ngón tay cộng ngón chân. Nếu Pháo Thiên

Minh thuộc dạng ra vẻ, thì Độc Hành chỉ biết khoe khoang. Cũng là dạng rất tự

tin hoặc quá tự đại, lại rất khoác lác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play