"Muội muội của ta và ta tình cảm như chân tay. Trong thiên hạ này chỉ có

một mình muội ấy hiểu được lòng ta, lại càng không hề có mâu thuẫn gì với ta.

Muội ấy vừa mất... Ngươi có biết không? Cảm giác đầu tiên của ta là: Trời sập

xuống..."

Pháo Thiên Minh thương cảm an ủi nói: "Đối với cảnh ngộ của ngươi, ta

thật lòng chia buồn. Tục ngữ có câu: Người đã khuất không thể sống lại, xin

hãy kiên nhẫn chịu đựng nỗi đau mất mát...... Bây giờ, chúng ta hãy cùng cầu

nguyện cho linh hồn của cô ấy có thể chiếm được một chỗ tốt ở thiên đường, Amen!"

"Điều gì hay vật gì khiến ngươi sợ hãi nhất?" Giọng điệu của Yêu Nguyệt

vẫn bình tĩnh như nước, như một nhà tâm lý trị liệu đang nói chuyện với bệnh

nhân.

"Ngài hỏi việc này làm gì? Tử Cống từng nói: người đã khuất thì mọi sự đều

hư vô. Lúc này chúng ta không nên quan tâm đến niềm vui hay nỗi buồn của kẻ

khác, mà nên cầu nguyện cho người quá cố." Pháo Thiên Minh đáp lại với

giọng run sợ, y đọc được ý đồ của Yêu Nguyệt.

"Nếu ngươi không chịu nói cho ta biết, ta sẽ đưa ngươi đến một thôn xóm

hẻo lánh, giết ngươi một lần rồi cho phục sinh, rồi lại giết. Có lẽ ngươi sẽ nói là

ngươi không ra ngoài khu an toàn. Nhưng ta nói cho ngươi biết, muội muội của

ta đã mất, ta không còn gì để mất nữa. Ta có thể ở đó với ngươi cả vạn năm."

"Không cần thiết phải vậy... Tỷ tỷ, ta bị hôi thối, ngươi không ngửi được

đâu." Pháo Thiên Minh bi ai, chiêu này thật sự quá độc ác.

"Nói cho ta biết, ngươi sợ nhất cái gì? Chỉ cần khiến ngươi sợ hãi hơn mười

ngày, ân oán đất đai của chúng ta sẽ xóa bỏ, thậm chí ta cũng có thể không giết

ngươi."

"... Nhất định phải biết?" Pháo Thiên Minh hỏi.

"Ừm!"

"... Tiền, ta bất an về tiền. Ta đặc biệt bất an khi người khác nhét tấm ngân

phiếu khổng lồ kia vào tay ta, không bỏ công lao động mà thu hoạch. Như vậy

ta sẽ cảm thấy tội lỗi sâu sắc trước ánh mắt thất vọng của phụ mẫu, trước ánh

mắt khinh bỉ của huynh đệ bằng hữu. Đối thủ của ta sẽ dành cho ta ánh mắt vô

tình, thần linh sẽ khinh bỉ... Ta nhớ hồi bé lão cha ta cho ta một đồng tiền, kết

quả một đêm ta không về nhà... Thuốc lào rẻ nhất cũng cần một đồng hai xu...

Ngươi muốn làm gì? Đừng có nhét ngân phiếu cho ta, ngươi cứ việc giết ta đi!"

Pháo Thiên Minh kêu gào thảm thiết, cứ như đã bị dọa cho chết khiếp.

Sườn núi phía bắc vô cùng không có lập trường, vừa dựng thẳng ngón giữa

vừa mắng: "vô sỉ."

"Ngươi đã không muốn nói..." Yêu Nguyệt dứt lời, bỗng nhiên cảm nhận

được một luồng sát khí dữ dội...

"Dương Mạch Phong Tận!" Pháo Thiên Minh hét lớn một tiếng, JJ mát lạnh,

một thanh kiếm nhanh như chớp giật hiện ra trước ngực Yêu Nguyệt. Kiếm đến

quá nhanh, khiến ngay cả Yêu Nguyệt cũng kinh hãi biến sắc. Chỉ kịp nghiêng

mình né tránh, đã bị xuyên thủng xương bả vai phải, tay phải không thể hoạt

động trong vòng mười phút. Khi Pháo Thiên Minh quay tay vung kiếm thứ hai,

Yêu Nguyệt không hề do dự, lập tức bỏ chạy. Nhưng chuyện điều khiến cô tan

nát cõi lòng là Pháo Thiên Minh lại có thể đuổi kịp. Bất cứ lúc nào y cũng có

thể giáng xuống một kiếm trí mạng. Bởi vậy, cô học hỏi tại chỗ, lao thẳng về

sườn núi phía bắc...

Trước đó, thấy sát thần Yêu Nguyệt là người chơi đã muốn chạy trốn, nhưng

mục tiêu là Pháo Thiên Minh, đám người chơi đã bắt đầu pha trà quan sát. Đợi

Pháo Thiên Minh thi triển một chiêu kiếm kinh thiên động địa kia, ai nấy đều

không hề có ý thoái lui, chờ thời cơ BOSS bị tiêu diệt để tự mình phát tài.

Nhưng không ngờ Yêu Nguyệt chạy về phía họ, thậm chí không có thời gian

chuẩn bị, lập tức rơi vào hỗn loạn.

Một đuổi một chạy, vai trò đảo ngược, Pháo Thiên Minh biết thời gian của

mình không còn nhiều, cắn răng liều mạng đuổi theo Yêu Nguyệt. Yêu Nguyệt

bây giờ rất khách khí, không muốn giết người chơi nữa, chỉ lượn qua lượn lại

giữa đám đông. Nhưng ả thì không sao, Pháo Thiên Minh thì thất thủ ba lần, đã

cướp đi sinh mạng của ba kẻ vô tội.

Pháo Thiên Minh gầm lên: "Bọn Võ Đang chết xa ra đi chút nữa."

"Ý gì vậy?" Tất cả người chơi cùng hỏi. Họ hiểu hành động của Pháo Thiên

Minh, kiếm của y quá nhanh đến mức ngay cả chủ nhân cũng khó kiểm soát

hoàn toàn. Mặc dù ở nơi nguy hiểm, nhưng thực ra mọi người âm thầm cổ vũ:

ngươi giết BOSS, ta cướp trang bị. Còn việc Pháo Thiên Minh bảo bọn Võ

Đang chết xa ra, đám đông có hai cách giải thích: Một là Pháo Thiên Minh đại

nhân đại nghĩa, không cho Võ Đang ưu tiên cướp xác, mà nhường người khác.

Hai là tiểu nhân tiểu nghĩa, hy vọng đệ tử môn phái mình chết ít đi.

Thấy mọi người đợi lời giải thích, Pháo Thiên Minh đành dừng bước nói:

"Giết một đệ tử Võ Đang trừ năm điểm đạo đức... Chạy đi đâu." Nói xong, Pháo

Thiên Minh lại tiếp tục truy kích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play