Trong phương diện này, xưa nay Pháo Thiên Minh chưa từng làm bằng hữu

thất vọng, con ngươi đảo một vòng, hét lên một tiếng: "Coi ngựa chết như ngựa

sống thôi." Nói xong rút kiếm ra loạt xoạt ba nhát, gió nhẹ thổi qua, Hồn Hoàn

hương như chuối bị bóc vỏ, đang từ to cỡ nắm tay dần biến thành cỡ kim kim

thêu. Pháo Thiên Minh tra kiếm vào vỏ, đón gió than thở: Có kiếm pháp như thế

này, trí tuệ như thế này, nhân phẩm như thế này, đời người thật nhiều phiền não.

Vô Song Ngư im lặng một lúc lâu, quyết định cắt đứt tình tiết tự luyến của

ai đó: "Chử Trà, ngươi cho rằng có bao nhiêu phần trăm chắc chắn có thể lừa

được hệ thống đại thần?"

"...” Pháo Thiên Minh trầm tư một lúc lâu, đón gió lại than thở: Nhân sinh

tự xưa đến nay, ai mà chẳng có lúc ra đi. Than xong, quay người thổi hương.

Kiếm Cầm nghi ngờ hỏi: "Làm gì vậy?"

"Dù sao cũng gian lận, không bằng làm tới cùng. Trước hết thổi một cái xem

thử, nếu thời gian không đủ, ta sẽ đốt luôn nó." Pháo Thiên Minh tiện thể bổ

sung thêm một câu: "Chúng ta gian lận vì cứu người, có khác biệt về bản chất

với người đi chép bài trong kỳ thi. Ta tin tưởng hệ thống đại thần sẽ thông cảm

cho nỗi khổ của chúng ta.”

"Ài! Thật biết cách làm bừa." Vô Song Ngư thở dài: "Trà, về sau nghe lời ta,

không phải nhiệm vụ hệ thống thì đừng có nhận. So với vài giờ mệt nhọc vừa

qua, ta thà đi tìm cha. Do thiếu oxy quá lâu, bây giờ đầu óc ta choáng váng, khó

chịu muốn chết."

Kiếm Cầm tức giận mắng: "Tiểu Ngư bớt nói đi, chẳng chút tinh thần

chuyên nghiệp nào cả. Lãng phí một gốc nhân sâm ngàn năm của ta, ta còn chưa

oán giận đây."

Pháo Thiên Minh cười hì hì nói: "Kiếm Cầm muội muội, làm khổ muội rồi.

Hôm nào ta sẽ mời muội đi ăn cơm." Kiếm Cầm khác Vô Song Ngư, người ta là

con gái, nam nhân cũng là nam nhân, trong lòng hiểu là được rồi, nói ra lời cảm

tạ lại cảm thấy xa cách.Bằng hữu nữ giới lại không dễ dàng như vậy. Giữa hành

động và lời nói, các cô gái chú ý đến lời nói trước nhất. Bằng không, sao lại nói

nam nhân mồm mép lém lỉnh có duyên với nữ nhân, chứ không thấy nói nữ

nhân mồm mép có duyên với nam nhân.

"Trong trò chơi thì thôi đi. Cuối tuần nào đấy mời ta ra ngoài ăn lẩu là được

rồi."

"Không thành vấn đề, mời ngài là được." Dẫu sao trong truyện cũng không

có đoạn cuộc sống hiện thực...

Đúng lúc Pháo Thiên Minh gần như bị thổi nứt quai hàm thì đã là năm giờ

ba khắc- Hồn Tinh hương mảnh như sợi tóc (vừa thổi vừa cầm phi đao cạo bớt)

cuối cùng cũng cháy xong. Hương vừa tắt, Yến Nam Thiên lập tức có phản ứng.

Trước hết là tròng mắt giật giật, sau đó chậm rãi mở to mắt ra. Kế đó ngồi phịch

xuống hỏi: "Đây là đâu?"

"Cảm giác thế nào?" Pháo Thiên Minh cẩn thận hỏi, đừng ngã xuống nữa

nhé.

"Cảm giác? Cũng được, các ngươi là ai?"

"Ồ!" Ba người Pháo Thiên Minh vỗ tay chúc mừng lẫn nhau. Ai bảo gian

lận không được. Gian lận không những có thể lừa thầy, lừa phụ huynh, lừa xã

hội mà còn có thể tự lừa mình.

Pháo Thiên Minh cười toe toét đáp: "Ta tên Thanh Mai Chử Trà, đây là Vô

Song Ngư, Kiếm Cầm. Chuyện là thế này, Giang Tiểu Ngư sắp đấu với một

người tên Hoa Vô Khuyết. Hai người này là huynh đệ sinh đôi nhưng bị Di Hoa

Cung ép buộc, phải có một người chết. Chúng ta không đánh lại được hai nữ ma

đầu kia, bởi vậy muốn mời ngài ra tay, giúp bọn ta xử lý bọn chúng."

Yến Nam Thiên gật đầu nói: "Di Hoa Cung với ta có huyết hải thâm thù,

cho dù không có việc này, ta cũng nhất định phải san bằng Di Hoa Cung."

"Ừm ừm, vậy chúng ta lập tức lên đường. Ngài lo hai cung chủ. Chúng ta

phụ trách cướp sạch... dọn dẹp tiểu tặc."

Yến Nam Thiên gật đầu. chiêu cá chép tung mình... nằm sấp xuống đất. Lúc

này Yến Nam Thiên mới biến sắc mặt: "Võ công của ta đâu rồi?" Vẻ mặt vô

cùng hoảng hốt lo lắng.

Ba người Pháo Thiên Minh hít một hơi khí lạnh, trong lòng cảm thấy lạnh

buốt, đồng thời có cảm giác như đang mơ. Cảm giác này giống như vô tình phát

hiện một tờ vé số trúng thưởng vậy, đợi khi hớn hở chạy đi lĩnh thưởng, người

ta bảo vé số đã hết hạn.

"Làm sao lại không có? Chẳng lẽ là..." Vô Song Ngư còn chưa dứt lời đã bị

Pháo Thiên Minh ấn xuống đất. Y đoán được, võ công đã biến mất tám chín

phần mười có liên quan tới Mê Hồn hương gian lận.

Pháo Thiên Minh nghiêm nét mặt nói: "Yến đại hiệp, người khác xưng

ngươi là đại hiệp, không phải vì ngươi võ công cao thấp, mà là bởi tính tình và

khí phách như nuốt trọn non sông của ngươi. Hai vị Di Hoa cung võ công cao

cường lắm à? Có ai gọi các ả là hiệp không? Võ công không còn, có thể luyện

lại, nếu ngay cả khí phách đại hiệp ngươi cũng đánh mất, thế thì quả thực đã

phế bỏ. Đừng nói kẻ khác, ta là người đầu tiên khinh thường ngươi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play