"Xì! Lúc nhỏ con chưa từng cắn ngón tay à? Giả bộ thanh cao! Hừ!" Bà

Pháo Thiên Minh khinh khỉnh.

“... Của mình?”

"Nói nhảm! Ngươi gặm gón tay người khác à, ngươi là súc sinh."

“Ta...”Vô Song Ngư đột nhiên rất muốn khóc, hôm nay là gì thế này, nhiệm

vụ sau còn giày vò hơn nhiệm vụ trước.

Âm Cửu U đi tới, dò xét Pháo Thiên Minh một hồi rồi quay sang nói với Đỗ

Sát: "Hắn có khinh công tốt hơn ta."

Đỗ Sát gật đầu phất tay, sau đó Âm Cửu U lui xuống, Đồ Kiều Kiều ra sân

hỏi: "Thường hay dịch dung không?"

Pháo Thiên Minh lôi ra mười hai cái mặt nạ nói: "Lúc nào cũng sẵn sàng

cống hiến lực lượng và sinh mệnh của mình cho sự nghiệp dịch dung."

"Sau khi dịch dung đã làm chuyện xấu gì?"

"Đã làm chuyện gì xấu à?" Pháo Thiên Minh vò đầu, con mụ này ngu à?

Đeo mặt nạ tất nhiên là chuyện xấu. Thấy việc nghĩa, anh hùng cứu mỹ đừng

nói là đeo mặt nạ, ngay cả mấy thông tin riêng tư như số điện thoại hay ngày

sinh tháng đẻ cũng sẵn lòng cống hiến. “Chủ yếu là để hại người, thuận tiện trốn

tránh người không muốn gặp."

Đồ Kiều Kiều gật đầu với Đỗ Sát, Đỗ Sát giơ tay lấy ra một đại ấn, tay còn

lại vung thiết câu tạo cắt mở áo ngoài của Pháo Thiên Minh. Bộp một tiếng, bốn

chữ đỏ được in lên ngực Pháo Thiên Minh: "Được rồi, ngươi có thể tự ro ra vào

Ác Nhân cốc. Yên tâm, ấn này cho dù ngươi có chết cũng không biến mất. Nếu

có việc cần hỗ trợ có thể tìm chúng ta bất cứ lúc nào, tất cả mọi người đều là

đồng đạo, theo lý nên trợ giúp nhau."

Pháo Thiên Minh cúi đầu rơi lệ nhìn bốn chữ lớn, Vô Song Ngư cực kỳ

đồng tình đưa một tờ giấy an ủi: "Huynh đệ, cố nén bi thương, ngàn vạn lần

phải bảo trọng thân thể. Thật ra tuy áo lót của tân thủ không thể che lấp được,

nhưng đại bộ phận trang bị vẫn có thể che dấu, đừng để trong lòng. Hôm nay

thật sự... coi như ta đã được thấy."

Tráng chí vì thù lao mà chết trước, Tuyệt Đỉnh Ác Nhân - bốn chữ lớn đỏ

máu rực rỡ dưới ánh mặt trời, nói rõ trong thế đạo hôm nay làm người tốt...

Khó! Làm một người tốt có tiền... càng khó! Làm người tốt có tiền được người

người kính ngưỡng... Khó càng thêm khó.

Một người mới trong công ty tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của đồng nghiệp,

huống hồ đây là người mới đầu tiên của Ác Nhân cốc trong nhiều năm qua, lại

còn là người chơi đầu tiên gia nhập. Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư đi một

mạch vào trấn nhỏ này, tựa như nguyên thủ duyệt binh nhận được ánh mắt chú ý

từ bốn phương tám hướng, đương nhiên trong ánh mắt của mọi người không

nhiều ý tốt, phần lớn là ánh mắt của trẻ con đi vườn thú ngắm tinh linh.

Hai người da mặt dày, căn bản là không để tâm đến những ánh mắt này.

Ngay khi hai người bắt đầu bình luận về mọi người xung quanh, một Gã cao to

hùng hổ chặn đường hai người. Gã cao to kéo vạt áo, chỉ vào bốn chữ Nhị Đẳng

Ác Nhân trên ngực nói: "Bái ta làm đại ca, về sau trong cốc ta che chở cho

ngươi."

Pháo Thiên Minh cũng kéo vạt áo nói: "Gọi ta là gia gia, bằng không ta giết

ngươi."

"... Gia gia, ngài cứ đi từ từ." Gã co to lật đật né sang một bên, ánh mắt mọi

người lập tức dời đi, tập trung vào việc của mình, thái độ vâng lời như công

công trong cung đình.

"Thật ra làm kẻ xấu cũng rất oai phong." Vô Song Ngư thấy vậy cảm khái

nói: "Chỉ một tên côn đồ ngoài đời thực đã có thể phá hoại yên bình của cả một

con phố. Để bọn chúng giữ gìn trị an, có lẽ còn dễ dàng hơn cả cảnh sát."

"Không có cách nào khác, luật pháp Trung Hoa chính là khuyến khích tội

phạm, đàn áp bách tính. Chẳng phải lần trước có tin tức như thế này sao: Một

bảo an vì cứu một cô nàng trong xưởng không bị vài tên lưu manh cưỡng ép đi

hát karaoke, ra tay can thiệp kết quả đánh chết một tên. Hậu quả ra sao, cơ bản

là có thể đoán được. Ài! Bao giờ bách tính chúng ta mới có được sống cuộc

sống hạnh phúc, thấy kẻ trộm là đập chết, gặp lưu manh cũng có thể đánh chết."

"Sớm muộn gì cũng có thôi, người Anh đã đi trước một bước, họ bắn chết

người lạ trong nhà mình được pháp luật bảo hộ, cũng là nghĩa vụ mà bách tính

Đại Anh đế quốc phải làm. Thật đáng ngưỡng mộ. Khi ta du học bị mất trộm

tám lần, mỗi năm học một lần. Bắt được kẻ trộm, sáng đưa đến đồn cảnh sát,

chiều hắn ta đã ra ngoài hóng mát. Ta hỏi cảnh sát, họ nói không đủ hai ngàn

nên không thể lập án. Lúc đó ta tức giận quát lên một tiếng: Hắn không ăn trộm

đủ hai ngàn là lỗi của ta sao, kết quả bị xử phạt."

"Hay là vì thế mà chúng ta mới có giấc mộng võ hiệp, nhảy lên mái hiên

vượt tường,cChém đầu quan tham dưới lưỡi đao, diệt lưu manh dưới gót giày.

Này, Tiểu Ngư, ngươi vừa nghe Lý Đại Chủy nhắc đến Yến Nam Thiên phải

không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play