"Đấu qua ạ, bị ta thịt trong vòng một chiêu, hai lần, rất không có gì ghê

gớm."

"Cái này tạm gác qua một bên, ta hỏi ngươi, nếu quả thật là cô ta, vậy ngươi

có xuống tay được không?"

"Có gì không xuống tay được, ta mang theo khăn che mặt rồi."

"Loại vô ân bạc nghĩa." Vô Song Ngư lẩm bẩm một tiếng.

"Này! Cô ta chỉ là bà chủ của ta chứ không phải mẹ ta. Quan hệ giữa bà chủ

và nhân viên chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Chuyện phản bội hay phản bội, không có

ân tình gì để nói."

Vô Song Ngư cười nói: "Có lý. Chẳng mấy chốc bọn họ sẽ gặp nhau. Chúng

ta hãy xem bà chủ của ngươi làm thế nào để qua ải chém tướng."

Trong tầm mắt của Thiên Minh, hai đội ngũ đồng thời bước ra khỏi dãy núi

tuyết. Ba nhóm người gần như cùng lúc phát hiện ra đối phương, Lãnh Nhược

Tuyết bị cản trở ở giữa.

Không rõ ba nhóm nói gì, chỉ biết nói một hồi, hai đội ngũ cầm binh khí,

xoa tay chuẩn bị giao chiến. Lúc này chỉ thấy Lãnh Nhược Tuyết lấy ra một cái

ống tròn. Vô Song Ngư nhìn rõ ràng, giải thích đó là một cái ống tre bình

thường, kích thước tương đương nửa cánh tay người lớn.

Trong lúc Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư đang nghi hoặc, thân thể của

Lãnh Nhược Tuyết đột ngột bay lên một ảo ảnh khổng tước cao ba thước, kèm

theo một luồng ánh sáng cực kỳ chói chang. Ảo ảnh khổng tước đột nhiên xòe

đuôi, ánh sáng trắng biến thành bảy sắc, lan truyền như sóng xung kích. Vô

Song Ngư không nói hai lời, trực tiếp ném cái kính viễn vọng xuống, điên

cuồng một hồi rồi mới chửi: "Mù ba phút. Shit! Bom nguyên tử à!"

Pháo Thiên Minh đeo kính râm thoát nạn, nhưng cách đỉnh núi cách mười

dặm bị ánh sáng chiếu rọi vẫn không nhịn được nhắm mắt lại, đồng thời cảm

thấy rát mắt. Y chưa từng thấy bom nguyên tử nổ ra thế nào, nhưng ngay cả ở vị

trí hiện tại, Pháo Thiên Minh cũng cảm nhận được ánh sáng ít nhất phải sáng

bằng đèn nháy máy ảnh, thậm chí còn sáng hơn gấp đôi. Sau ba phút, hai người

mở mắt ra, thấy hai đội quân 40 người đã biến mất như không khí.

"Đây là cái gì vậy? Không lẽ bom nguyên tử cầm tay à?" Vô Song Ngư nhìn

chằm chằm Pháo Thiên Minh, ngơ ngác hỏi.

Đúng lúc hai người đang mặt nhìn mặt, Lãnh Nhược Tuyết lại làm điều

khiến họ không biết phải nghĩ sao. Cô nàng lấy ra một cái xẻng tuyết, đào hố

chôn bảo vật rồi rời đi.

Đường Đường phân tích: "Đây không phải võ công. Nếu hai người các

ngươi không nói dối, đây cũng là một loại binh khí. Chử Trà cầm Ỷ Thiên kiếm

ai cũng biết. Nó nằm trong tay Diệt Tuyệt võ công không tốt lắm mà cũng có

thể tung kiếm khí ngang dọc, cắt vàng đoạn ngọc. Mà binh khí của Lãnh Nhược

Tuyết, chắc chắn là thứ vũ khí sát thương hàng loạt tuyệt đỉnh. Ta vừa tìm hai

chữ Khổng Tước nhưng không thu được thông tin hữu ích nào, toàn là tin về cá

khổng tước, nuôi khổng tước, biểu diễn khổng tước. Còn việc các ngươi nói cô

ấy chôn bảo vật rồi đăng xuất, ta nghĩ thứ đó còn kinh khủng hơn Ỷ Thiên kiếm

nhiều. Vậy nên chắc chắn có giới hạn nghiêm ngặt. Ví dụ như phi đao của Chử

Trà, dùng một lần hết nội lực, bình thường 10 phút sau mới phục hồi để dùng

tiếp. Còn loại vũ khí sát thương hàng loạt như thế, ta đoán chỉ được dùng 3 lần

mỗi ngày, hoặc 1 lần mỗi ngày. Vì vậy, nếu không có vũ khí bảo hộ, Lãnh

Nhược Tuyết cũng không dám tiến lên, đành phải chôn bảo vật tại chỗ."

Pháo Thiên Minh nói: "Không đúng, thời gian chờ không tính thời gian

đăng xuất mà?" Bản thân y đã tự trải nghiệm, ở chỗ Dương Mạch Phong Tận.

Đường Đường nói: "Ta nghĩ cũng không tính. Cô ấy đăng xuất có lẽ là để

lên diễn đàn, xem 40 người chết kia có thể tiết lộ bao nhiêu bí mật về vũ khí

này. Còn lý do không có thông tin theo hướng này, chủ yếu là: Thứ nhất, gần

đây hành vi của gã người Nhật và Chử Trà quá hút spotlight; Thứ hai, đoàn đội

bị tiêu diệt hoàn toàn không biết phải mô tả thế nào; Thứ ba, cho dù có miêu tả

thì ai tin? Thành thật mà nói, đến giờ ta vẫn chưa tin lời các ngươi. Các ngươi

cứ quan sát trước đã, nếu suy đoán của chúng ta không sai, cô ấy sẽ sớm quay

lại rồi rời khỏi vị trí đó, đi loanh quanh khu vực lân cận."

Vô Song Ngư báo cáo: "Không sai, sau khi đăng nhập thì liếc trái liếc phải

một hồi, thấy không có ai mới đi dạo tuyết nguyên nhưng không rời khỏi điểm

chôn bảo vật quá 10 dặm."

"Đúng vậy rồi. Chử Trà lặng lẽ lấy bảo vật. Tiểu Ngư tiếp tục theo dõi, xem

cần bao lâu nữa thì cô ta mới chịu đi đào. Như vậy có thể suy đoán được thời

gian chờ của vũ khí mà cô ta sử dụng. Các ngươi thật sự không trêu chọc mọi

người đấty chứ?" Đường Đường thật sự nhịn không được, lại một lần nữa xác

nhận hai người có nói thật hay không

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play