"Thật sao?"

"Thật chứ, không xuất hiện thì cả ta và hắn là súc sinh."

"Được! Ta tạm tin lời ngươi..."

"Công tử chớ nghe hắn nói bậy, người hắn nói chính là Tổ sư gia khai phái

Võ Đang Trương Tam Phong, Trương chân nhân." A Châu lau nước mắt nói.

"Ngươi dám đùa giỡn ta?" Mộ Dung Phục sắc mặt méo xệch, xuất chưởng

đánh thẳng vào mặt Pháo Thiên Minh: "Chết đi!"

"Hoài Trung Bão Nguyệt!" Vô Song Ngư bên cạnh Pháo Thiên Minh đột

nhiên ra tay, uốn mình như thỏ chạy, trực tiếp ôm chặt lấy Mộ Dung Phục, quật

ngã ra ngoài: "Ngươi làm gì vậy? Sao không có chút phản ứng nào?"

Pháo Thiên Minh muốn khóc, mình mà còn võ công thì sao lại không ra tay

ư? Quỳ Hoa Bảo Điển chết tiệt, Diệp Cô Thành chết tiệt, Sở Lưu Hương chết

tiệt... "Ta muốn cảm hóa hắn mà thôi... Các ngươi đã hăng hái như thế, thì làm

phiền các ngươi siêu độ cho hắn."

Vô Song Ngư và Xa đồng loạt giơ ngón tay giữa, cùng lúc nhào về phía Mộ

Dung Phục. Mộ Dung Phục sau cú ngã vừa rồi đã tỉnh táo trở lại, cười mỉa mai,

tay trái Già Thiên Bế Nhật đỡ đòn của Xa, tay phải ngồi Tọa Địa Cầu Toàn đối

phó Vô Song Ngư. Sau hai tiếng bùm bùm, cả Xa lẫn Vô Song Ngư đều lùi lại

vài bước, rõ ràng là bị thương nặng.

"Sharingan?" Không ít người chơi kinh ngạc thốt lên.

"Ngừng tay!" Trong thời khắc mấu chốt vẫn là A Châu hô một tiếng. Tiến

lên giải thích Thanh Mai Chử Trà và hung thủ vừa rồi không phải là đồng bọn.

Hơn nữa, người tên Thanh Mai này rất lương thiện trong thời khắc then chốt

còn khổ sở xin hung đồ thả Vương cô nương, tình cảm thật cảm động.

Mộ Dung Phục quả là nam nhân cầm được buông được. Nghe xong lời này

cũng không nói gì nữa, kéo A Châu sang một bên nói chuyện. Thậm chí ngay cả

thi thể Vương cô nương cũng chẳng thèm nhìn tới, bên cạnh thi thể kia có một

người ngơ ngác đứng một mình, người này tất nhiên là Đoàn Dự.

"Ta là đại sư huynh của Cái Bang Hát Bất Túy, ra mắt mấy vị anh hùng,

hôm nay nếu mọi người đã tới Cái Bang tức là để mắt tới Cái Bang, nếu đã thế.

Cái Bang hiện tại đang rất hỗn loạn, Hát Bất Túy ta dày mặt thêm một chút,

thay mặt chưởng quản Cái Bang. Kiều bang chủ thấy thế này có thích hợp

không?" Hát Bất Túy bước lên nói.

Kiều Phong nhìn hắn một hồi rồi nói: "Thích hợp. Ngươi nói đi."

"Đầu tiên là Mã phu nhân. Cùng gian phu mưu hại phu quân, đổi lại bất cứ

triều đại nào, hai người này đều là tử tội. Không biết Đoàn vương gia có ý kiến

gì không?" Giọng điệu của Hát Bất Túy đã không còn là hỏi han, mà là đe dọa,

có gì đáng nghi thì giết tuốt. Đây là kết quả hắn và Phích Lịch bàn bạc với nhau.

Ttuy NPC không nhiều, nhưng đại diện thế lực khắp nơi, có thể giết một người

thì tính một người.

Phích Lịch thấy Đoàn Chính Thuần không nói lời nào bèn lên tiếng: "Chẳng

lẽ Đoàn vương gia vui chơi mỹ nữ khắp thiên hạ, lại có thể dung túng vợ của

mình đi với nam nhân khác? Bây giờ ta hỏi ngươi: có dị nghị gì không."

"Có dị nghị gì không, nói đi!" Các đệ tử Cái Bang vừa hưởng ứng vừa xắn

tay áo, cầm gậy gộc, có dấu hiệu một lời không hợp là ẩu đả ngay tại chỗ.

Pháo Thiên Minh đi tới bên cạnh cái xác nhìn Đoàn Dự quỳ gối khóc than,

cũng theo đó ngồi xuống hỏi: "Đau lòng lắm à?"

"Ừ..." Đoàn Vinh hít nước mũi.

"Thực ra ngươi nên cảm tạ kẻ đã giết Vương cô nương."

Đoàn Dự hỏi lại: "Sao lại thế?"

"Ngươi hãy nghĩ xem, có phải ngươi rất mến Vương cô nương hay không?

Có phải ngươi rất muốn cưới cô ấy làm vợ?"

"... Đúng vậy, trong lòng ta cô ấy chính là tiên nữ."

"Vậy ngươi có thể cởi y phục của tiên nữ ấy được không?"

"Ý ngươi là gì?"

"Nếu ngươi cưới cô ấy làm vợ, chẳng lẽ không chung chăn gối với cô ấy

sao? Nếu không làm thì không tròn trách nhiệm của một người chồng. Một khi

ngươi và cô sống chung, có phải ngươi sẽ thấy rằng tiên nữ chỉ là một người

phụ nữ bình thường, chỉ đẹp hơn một chút, kỹ thuật lại tệ hại... Ta xin rút lại câu

nói sau. Vì thế, như vậy là tốt nhất. Để ngươi giữ lại kỷ niệm tốt đẹp, mãi mãi ở

trong lòng ngươi. Mãi mãi không già nua, mãi mãi không bị ngươi xúc phạm.

Hơn nữa bên cạnh ngươi còn có một con cọp cái. Trước đây ngươi và cô ấy đã

ước hẹn chung thân. Giờ gặp tiên nữ rồi thì không còn thích cô ấy nữa, há chẳng

phải quá đáng lắm sao? Đã hứa hôn rồi mà ngươi còn đi vụng trộm. Ngươi

không thấy xấu hổ à? Vậy nên ta nghĩ rằng bây giờ ngươi nên chôn cất người

con gái kia trước đã, kẻo sau này thi thể tiên nữ bị xóa sạch, lúc đó muốn chôn

cũng không biết chôn cái gì, rồi phải dành nửa năm để bầu bạn Mộc Uyển

Thanh. Cuối cùng..."

Đoàn Dự cắt ngang hỏi: "Tại sao lại nửa năm?"

"Nửa năm sau sẽ có xác chết vùng dậy, ngươi không biết sao? Ngươi cứ lợi

dụng thời gian này để Mộc Uyển Thanh mang thai, đến lúc đó sẽ có cớ đi ăn

vụng, ngươi hiểu không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play