Pháo Thiên Minh tiện tay mở Dương Mạch Phong Tận, lập tức cảm giác bộ

phận dưới thân lạnh toát. Lúc này y mới thấy lời Chân Hán Tử kia ví như ngâm

mình trong băng là vô cùng không chính xác. Miêu tả đúng nhất chắc hẳn là

như đang ngâm mình trong nước đá cực lạnh. Càng tệ hại hơn, chỗ kia nhô ra

khiến đùi rõ ràng cảm nhận được hơi nóng. Lúc này hắn rất thông cảm tâm

trạng ban đầu của Chân Hán Tử muốn chặt mình thành tám khúc, hoàn toàn vì

tiêu tiền chuốc lấy khổ sở. Một bên là nước biển, một bên là lửa, thực sự là băng

hỏa lưỡng trọng thiên.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Pháo Thiên Minh điên rồ lao tới chịu

chết. Ngay cả Thạch Quan Âm cũng chỉ mỉm cười, duỗi Lan Hoa chỉ điểm vào

mũi kiếm đánh tới. Đột nhiên ả chứng kiến điều không tưởng tượng nổi, mũi

kiếm tấn công đột ngột biến mất, Pháo Thiên Minh cũng biến mất. Trong

khoảnh khắc ấy, thậm chí ả cảm nhận được hơi thở nóng hổi từ mũi một nam tử

quét qua tai trái của mình.

Ả không cảm giác sai. Một thanh kiếm mỏng đã xuyên thủng bụng ả. Lúc

quay người nhìn ra phía sau ả vẫn không thấy bóng dáng Pháo Thiên Minh, chỉ

cảm thấy xương sườn bên trái đau nhói, lại thêm một thanh kiếm mỏng cắm ở

đó. Đầu và thân ả quay cuồng tìm kiếm, nhưng sau kiếm thứ nhất không còn

thấy bóng dáng Pháo Thiên Minh, thậm chí ngay cả lưỡi kiếm cũng không thấy.

Ả trợn tròn mắt suy nghĩ, đây là chiêu thức gì? Chắc chắn phải có cách phá

giải...

Đến lúc trên người ả đã cắm đầy mười hai thanh kiếm, cuối cùng ả cũng

nghĩ ra cách thoát thân. Có hai cách phá giải, một là càng nhanh hơn. Hai là cực

chậm. Ả nhớ lại Thái Cực quyền, võ công tuyệt học chậm nhất trong truyền

thuyết. Hóa ra đậu hũ cũng có tác dụng. Nhưng đã quá muộn, vẻ đẹp lộng lẫy đã

mất đi ánh sáng rực rỡ. Cái chết đã không thể tránh khỏi giáng xuống trên người

ả.

Pháo Thiên Minh cũng đã hết sức, y đã vận dụng toàn bộ nội lực, kết hợp

Phi Vân Thê + Nhạn Phi + Vô Danh khoái kiếm + Quỳ Hoa tâm pháp + Du

Nhận Hữu Dư. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy không phải y muốn hù

dọa, không nhất quyết phải đâm cho người ta ghim kiếm đầy người, mà vì tốc

độ quá nhanh khiến bản thân không theo kịp. Nói về tốc độ, khoái kiếm nhanh

nhất, kế đến là Phi Vân Thê, sau cùng mới tới Nhạn Phi. Do tốc độ của mỗi thứ

khác nhau, hoàn toàn không thể tạo thành phối hợp đồng bộ. Khi kiếm của y

đâm ra ngoài, y nhận ra thân pháp không theo kịp, không thể đâm trúng chỗ

hiểm, nên tim biến thành phổi. Nhưng y đột nhiên lại phát hiện Phi Vân Thê

dường như nhanh hơn một chút, nên phổi biến thành bụng dưới.

Về Quỳ Hoa kiếm pháp, Pháo Thiên Minh chỉ dùng một chiêu là bị Thạch

Quan Âm đánh lui. Quỳ Hoa kiếm pháp có cấp bậc, không giống Vô Danh kiếm

pháp, tốc độ phụ thuộc vào hình dạng kiếm, nội công cao thấp và tốc độ bổ trợ.

Dưới ánh mặt trời,, bên cạnh thi hài, Pháo Thiên Minh nhẹ nhàng vẽ một

đóa hoa kiếm rồi thu kiếm vào bao. Lúc này y rất tức giận, tại sao kiếm mỏng

không thể có vỏ kiếm? Muốn làm trò ngầu lòi mà lại cực kỳ bất tiện. Thật ra y

cũng hiểu rằng thanh kiếm được tính theo đống đều không có vỏ kiếm.

"Ồ! Đẹp quá, ngầu quá!" Kiếm Cầm tỉnh ngộ trước nhất, lao xuống triền cát

nắm chặt vai Pháo Thiên Minh, lắc mạnh: "Ngày mai cùng ta đi chặt Vương

Liên Hoa!"

"Không thành vấn đề gì, nhưng trước hết ta phải đến Võ Đang lấy lại Ỷ

Thiên kiếm, ta phải chặt Trương Tam Phong trước đã."

Sở Lưu Hương cười khổ: "Võ công của ngươi chỉ miễn cưỡng thắng được

Hồ Thiết Hoa mà thôi, đối đầu với ta, sau trăm chiêu chắc chắn ngươi sẽ thất

bại. Đừng mơ mộng điều hão huyền!"

Kiếm Cầm hoài nghi hỏi: "Thạch Quan Âm bị hắn giết, các ngươi lại bị

Thạch Quan Âm dễ dàng bắt được. Vậy tại sao vẫn đánh không lại được

ngươi?"

Sở Lưu Hương nói: "Không ai nói võ công của Thạch Quan Âm lợi hại đến

mức nào. Ngươi có nhìn thấy cô ta bị một chiêu tuyệt học kvv đả thương

không? Các ngươi tự suy nghĩ đi, phải chăng lúc ở trong quán trọ cô ta tập kích

bất ngờ các ngươi? Nếu võ công của cô thực sự cao cường, tại sao không dám

mạo hiểm đối đầu trực diện với các ngươi? Đó là bởi vì cô biết rằng võ công

của mình sẽ gặp khó khăn khi đối phó với chín vị cô nương. Giờ các ngươi đã

hiểu chưa? Cô ta chỉ có thể sử dụng những chiêu thức kỳ quái đó, võ công của

cô chỉ có thể xem là không tồi. Cô ta học quá rộng, học hết võ công của các

môn phái trong thiên hạ, nhưng chính vì thế, dường như mọi thứ đều biết,

nhưng thực ra không một thứ nào có thể thành thạo. Chỉ cần cao thủ nữ giới có

hai môn tuyệt học hoàn chỉnh là cơ bản có thể đỡ được hơn trăm chiêu của cô

ta. Con đường võ công không phải ở chỗ uyên bác mà là ở chỗ tinh túy." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play