"Để ta nói một hai câu với lão Hồ trước đã." Pháo Thiên Minh ngăn Hồ

Thiết Hoa lại, bước sang một bên nói: "Tình thế lúc này rất rắc rối, ngươi có thể

khẳng định chắc chắn người này là Sở Lưu Hương không?"

"Hoàn toàn khẳng định, tuyệt đối là hắn."

"Vậy thì chỉ có một khả năng, hắn đang bị ép buộc! Lấy tính mạng của Cơ

Băng Nhạn ra uy hiếp."

"Vậy phải làm thế nào bây giờ?"

"Để ta thử xem!" Pháo Thiên Minh cười ha hả nói: "Đây há chẳng phải Sở

Lưu Hương Sở đại hiệp đó ư? Mấy bằng hữu kia của ta đang ở đâu?"

"Bằng hữu nào?" Tuy miệng nói như vậy, nhưng Sở Lưu Hương dường như

theo bản năng nghiêng đầu sang trái một chút. Pháo Thiên Minh thấy phối hợp

cũng không tồi, bên trái có năm người, Quốc vương, Vương phi, Công chúa,

một người áo xanh da mặt tái mét, còn có một văn sĩ gầy gò bệnh tật. Thạch

Quan Âm chắc chắn nằm trong năm người này. Nhìn bề ngoài có thể khẳng

định Thạch Quan Âm là nữ nhân, nhưng Pháo Thiên Minh không dám xem

thường chỉ số dâm đãng của đám nhà thiết kế, biến thành nam nhân cũng không

phải chuyện không thể. Huống hồ, dịch dung không có cực hạn.

Hồ Thiết Hoa thì thầm: "Ta nhớ ra một phương pháp giả dạng có thể hoàn

toàn chân thật, dù là bằng hữu thân thiết cũng không thể phát hiện ra được."

"Cái gì?"

"Dùng da người thật, giết người lột da."

"Xin ngươi đừng nói những lời kinh tởm như vậy được không."

"Kẻ xấu chắc sẽ không cảm thấy kinh tởm, đây là lời ngươi nói..."

“Ta bảo ta thấy kinh tởm. Ngươi vừa nói như vậy, ta cũng nhớ tới chuyện

đổi não." Pháo Thiên Minh mặc thân cười hí hí nói: "Lão Sở, chính ra là một

vài bằng hữu phái Hoa Sơn của ta, là nghe nói cùng Sở đại hiệp lên thuyền giặc,

không rõ đã bị bán mấy đồng? Bán được bao nhiêu thì chia cho ta chút đi nào?"

"Hẳn rồi, hẳn rồi." Sở Lưu Hương lấy ra một tờ ngân phiếu nói: "Chỉ có

năm mươi lượng bạc còn mong thứ lỗi cho."

"Các ngươi đang diễn tuồng gì vậy? Giao hàng hóa ra đây, bằng không hôm

nay đừng hòng sống sót ra khỏi đây." Người áo xanh lên tiếng, bầu không khí

lập tức trở nên u ám.

"Vị huynh đài này tên là Đỗ Hoàn, thành tích giết người của kẻ này, nghe

nói rất ít người có thể sánh bằng, mọi người sợ hãi như rắn rết, chính hắn cũng

tự lấy làm đắc ý. Vị huynh đài kia ăn nói khác thường, tên rất bình thường, gọi

là Vương Xung." Sở Lưu Hương chỉ vào văn sĩ kia.

"Xin lỗi, lỗi lỗi, ông đây là đệ tử Võ Đang." Pháo Thiên Minh nhận lấy ngân

phiếu, trong khoảnh khắc cảm nhận được ngón tay Sở Lưu Hương cử động dưới

tờ ngân phiếu, dùng ngón tay viết lên một chữ "Chạy!"

"Trời ơi, đĩa bay!" Pháo Thiên Minh giả bộ chỉ ra sau lưng mọi người, chín

phần mười nội lực bật lên khỏi mặt đất. Nhảy qua đầu Công chúa Tỳ Bà, bay

nhanh về hướng ao nước, chỉ cần nhảy qua khoảng đất trống nhỏ với ngọn núi

giả, đám tay chân kia không đáng cho y để vào mắt.

"Đồ nham hiểm chạy đâu thoát." Công chúa Tỳ Bà ở gần nhất nhón chân

đuổi theo. Mặc dù khởi động chậm, tuy khinh công của Công chúa Tỳ Bà thật

sự kém Pháo Thiên Minh, nhưng người ta chặn đường giữa đường. Hơn nữa

Pháo Thiên Minh lại bay ngang, kết quả bị bắt được vạt áo.

"Muốn chết!" Pháo Thiên Minh không quay đầu lại, vung tay đâm một kiếm

ra sau. Y không quan tâm đối phương là công chúa hay bất cứ ai, nhưng nhát

đâm này khiến hắn giật mình, nội lực của hắn còn lại... hai phần mười. Cho dù

nội công Võ Đang liên miên không ngừng nhưng cũng phải giữ được bốn phần

mười nội lực mới được

(Tác giả: Đọc tiểu thuyết võ hiệp sẽ thấy, sau khi đánh ra mười thành nội lực

vẫn có thể tụ nội lực trở lại. Vậy nên sử dụng mấy phần nội lực và còn bao

nhiêu phần nội lực là hai khái niệm khác nhau. Ví dụ như mười thành liên tục

xuất ra thì nội lực bổ sung không kịp, thành ra khô kiệt. Nhưng dùng tám thành,

giữ lại hai thành lực, thì có thể bổ sung liên tục, thực ra cũng lộn xộn. Ý là như

vậy, nếu không hiểu rõ, về sau sẽ giải thích.)

Pháo Thiên Minh không còn nội lực đành rơi xuống đất, Công chúa Tỳ Bà

lạnh lùng cười một tiếng, vung tay tóm lấy. Pháo Thiên Minh đang muốn liều

chết dùng phần nội lực còn lại thử một phen, bỗng nghe âm thanh vang lên từ

trên trời: "Độc Cô Cửu Kiếm tổng quyết!" Từ sau ngọn giả sơn, một thanh kiếm

bay tới, tốc độ của kiếm không nhanh, nhưng khóa chặt mọi hướng tiến công

của Công chúa, buộc người ta hoặc lui lại hoặc bị thương nặng.

Công chúa Tỳ Bà lùi một bước, Kiếm Cầm cũng theo đó tiến lên một bước,

liên tiếp ba kiếm ép lui Công chúa ba bước. Pháo Thiên Minh hiểu rõ uy lực và

di chứng của tổng quyết này. Uy lực thì khỏi phải nói, đây là kiếm pháp mạnh

nhất thiên hạ, lão Kim tự xưng đệ nhất kiếm pháp. Chỉ cần tấn công là không ai

có thể đối đầu trực diện. Nhưng dù sao đây cũng là trò chơi, cần một chút công

bằng, nên di chứng xuất hiện. Một kiếm của Tổng Quyết chịu thương tích nhẹ,

hai kiếm thương tích vừa, ba kiếm trọng thương, bốn kiếm liên tiếp tử vong,

năm kiếm không thể sử dụng. Vì vậy, Pháo Thiên Minh sử dụng Du Nhận Hữu

Dư đổ đầy nội lực, vác Kiếm Cầm trên vai trực tiếp chạy trốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play