Dù không kích hoạt được tỷ lệ 2%, nhưng hai thanh phi đao bay với sát

thương gấp ba vẫn khiến thiếu nữ biến thành một cái xác... thơm tho. Nữ nhân

xinh đẹp đều đáng được gọi như vậy, chẳng hạn như hương thơm, môi thơm,

lưỡi thơm (kể cả khi thức dậy chưa đánh răng)...

Trước cái xác thơm tho, ba người đàn ông đang thầm cầu nguyện. Pháo

Thiên Minh cảm thấy khá bất ngờ vì không hề thấy ý định giết mình, đột nhiên

không kìm được thốt lên như phát hiện ra đại lục mới: "À, huynh đệ trông thật

quen mặt?"

"Bằng hữu của ngươi?" Một người ánh mắt sáng nhất, có vẻ là thủ lĩnh, hỏi.

Người đàn ông râu ria xồm xoàm quay sang nhìn Pháo Thiên Minh nói:

"Ông chủ Không Có quán trọ ở Hàng Châu của."

"Là kẻ ném ngươi ra ngoài?"

"Phải!"

"Hồ Thiết Hoa! Đúng đúng, chính là ngươi. Ngươi chuyển thành sa phỉ từ

khi nào vậy?"

Một người khác vẫn luôn im lặng rốt cuộc mở miệng chỉ vào thi thể hỏi:

"Ngươi biết cô ta là ai không?"

"... hình như là Bán Thiên Phong, hoặc là Bán Thiên Vũ?" Pháo Thiên Minh

nhún vai, giết cũng giết rồi, cho dù là Trương Tam Nương, y cũng không có

cách nào.

"Bán Thiên Vũ?”?"

"Vợ của Bán Thiên Vũ?! Không có chút tế bào hài hước nào à." Pháo Thiên

Minh cảm thán.

"Nghe nói hài hước là bước vào giai đoạn cuối cùng của trung niên. Người

này tên là gì, nói thật thì chúng ta cũng không rõ ràng lắm. Nhưng chúng ta

muốn tìm một người, cô ta biết vị trí của người nọ." Nam nhân ánh mắt sáng

ngời xoay người nói với Pháo Thiên Minh.

"Mắc mớ gì tới ta! Cô ta dám bao vây bằng hữu của ta, ta chỉ làm thịt cô ta.

Chẳng lẽ không nên?"

“Không phải chúng ta không phải bảo ngươi ngừng tay à?" Nam tử vốn

không nói một lời lạnh lùng nói.

"Ta đâu có biết các ngươi là ai?" Pháo Thiên Minh tức giận mà phản bác,

không bắt được diều hâu lại đi trách người giết gà, đúng là buồn cười. Nếu

không phải hiện tại thân thể không đến hai thành nội lực, đánh không lại người

ta, làm sao phải nhiều lời như vậy, trực tiếp thịt hết là xong.

“Ta tên Sở Lưu Hương, đây là Hồ Thiết Hoa ngươi đã biết rồi. Còn vị này là

Cơ Băng Nhạn. Giờ biết rồi chứ?” Sở Lưu Hương ánh mắt sáng sủa rất kiên

nhẫn trả lời.

Pháo Thiên Minh gật đầu: “Biết, cho nên ta dừng tay!”

Sở Lưu Hương thì y biết, BOSS siêu cấp, hiệp khách, không giết người, cơ

bản là mình an toàn rồi.

“...” Sở Lưu Hương nhận ra rằng nói đạo lý với hạng người này không khác

gì đàn gảy tai trâu.

Pháo Thiên Minh kia liếc mắt một cái rồi hỏi: "Này! ngươi hạ tìm ai, có thể

cho ta biết không?”

"Thạch Quan Âm, ngươi có biết không?”

"... Thạch Quan Âm ư? Tảng đá làm Quan Âm, ha ha, các hạ thật có ý tưởng

hài hước! Không biết các hạ tìm cô ta là để uống rượu đàm đạo hay để báo

thù?” Vấn đề này không thể mập mờ. Nhất Điểm Hồng vốn là sát thủ, người đối

phó với hắn chưa chắc đã là kẻ xấu. Ai mà biết được liệu Thạch Quan Âm có

phải là người tình của Sở Lưu Hương hay không. Theo những gì y biết, sở

trường của Sở Lưu Hương chính là đêm đêm đi trộm ngọc thâu hương.

"Một người dẫn đường của chúng ta rơi vào tay cô ta.”

"Người dẫn đường?”

"Đúng vậy! Một người tên Thạch Lạc. Lũ cướp sa mạc đã tháo chạy toàn

bộ, chúng ta liền lên đường trước đây.”

Pháo Thiên Minh vội vã ngăn lại: "Chớ vội, các ngươi có hay biết Bành Vân

tiêu cục không?”

Hồ Thiết Hoa tiếp lời: "Biết, lão Bành là người tốt, sao vậy?"

"Không dối gạt các ngươi, ta là người của Bành Vân tiêu cục. Bảy người

con trai của Lão Bành chắc là đã chết cả rồi, cho nên các ngươi thử xem có thể

mời các ngươi đến làm tiêu sư hay không?"

Sau một hồi im lặng, Hồ Thiết Hoa mở miệng nói: "Bành Vân làm người

không tệ, ta không thể để hắn về già còn bị đập bảng hiệu được. Ta đi!"

Sở Lưu Hương đột nhiên tò mò hỏi: "Bản lĩnh của ngươi đã sớm vượt qua

Bành Vân, làm sao còn muốn chúng ta đi áp tiêu."

"Nói thật?"

"Đương nhiên."

"Đầu tiên có tiêu sư, đám người như chúng ta thấy tình hình có vẻ không

đúng, có chạy trốn cũng cũng còn nghe được, có đúng không? Tiếp theo có tiêu

sư, lộ trình đương nhiên là do tiêu sư định đoạt, có bia ngắm để mọi người phát

tiết cảm giác đỡ buồn bực. Cuối cùng không có tiêu sư, ai nuôi cơm? Ta mang

theo cũng không nhiều." Pháo Thiên Minh lời lẽ thẳng thừng nói; đương nhiên

cũng lén lút bắt tính toán.

Sở Lưu Hương cười khổ nói: "Hiện tại ta tin tưởng ngươi từng ném Hồ

Thiết Hoa ra ngoài cửa tiệm rồi. Được rồi, dù sao bây giờ chúng ta cũng không

có manh mối, Thạch Quan Âm đã coi trọng chỗ hàng hóa này như vậy, tất nhiên

có đạo lí của nó."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Sở Lưu Hương kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ đệ tử Hoa Sơn đều đổi nghề làm

người áp tiêu?" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play