Mình thật sự không vô liêm sỉ như lũ thiết kế, thậm chí cả chữ trắng trên

giấy đen cũng không chịu nhận. Cuối cùng Pháo Thiên Minh đành đầu hàng,

bấm số điện thoại của Chân Hán Tử...

Trong phòng khách...

Pháo Thiên Minh tự tay rót đầy cốc Coca cho hán tử, rồi rất ân cần gắp thịt

đùi gà siêu to khổng lồ cho hắn. Sau đó hai tay chống đầu, mắt nhìn chăm chú

vào Chân Hán Tử. Chân Hán Tử lập tức rùng mình, đây là ý gì?

"A Tử à, chuyện này... ta đây gặp một khó khăn." Pháo Thiên Minh mỉm

cười thân thiện, cố gắng không để Chân Hán Tử hiểu lầm.

"Ngươi cứ nói, trong trò chơi thì núi đao biển lửa không thành vấn đề.

Trong đời thực có thể giúp ngươi đánh nhau, cưa gái, nhưng không giết người."

Trong lòng Chân Hán Tử run sợ.

"Ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ hỏi một câu thôi."

"Hỏi gì? Ngươi nói đi."

"Trước khi hỏi vấn đề này, ta thanh minh hai điều, thứ nhất ta không có ác ý.

Thứ hai, việc này chỉ hai người chúng ta biết."

"Cái gì cơ. Nói đi!" Chân Hán Tử mất kiên nhẫn.

"... không còn chiêm cảm giác ra sao."

Chân Hán Tử giận dữ, vỗ bàn đứng dậy. Chiêm của ta mất như thế nào,

chẳng lẽ ngươi không biết. Rõ ràng Pháo Thiên Minh biết sẽ có phản ứng như

vậy, vội vàng lấy ra Quỳ Hoa Bảo Điển nói: "Chính sự, chính sự."

Chân Hán Tử vừa thấy bảo điển, chậm rãi ngồi trở lại. Nhưng đầu óc bắt

đầu vận chuyển như vi xử lý 2 nhân. Nói thật hay nói dối đây? Là đoạt bảo điển

tới tay, hay là để thế giới thêm một người số khổ? Hiếm khi có cơ hội rửa sạch

sỉ nhục trước đây, xem thằng nhãi này không có việc gì còn dám chê cười mình

nữa không. Nhưng nếu mình học, bản thân chính là đệ nhất thiên hạ. Mâu

thuẫn, mâu thuẫn, cuộc đời vì sao không thể hoàn mỹ, vừa khiến y không còn

chiêm, bản thân lại có thể trở thành đệ nhất...

Pháo Thiên Minh lấy làm kỳ quái quan sát Chân Hán Tử, chỉ thấy hắn nhíu

mày, cúi đầu nắm quyền, ra vẻ muốn đi nặng. "A Tử? A Tử? Tỷ tỷ của ngươi

tới rồi."

Chân Hán Tử giật mình tỉnh táo lại, vội lắc đầu nói: "Ta đi nhà xí một chút,

lát nữa cho ngươi đáp án."

Chân Hán Tử trải qua mười phút đấu tranh tư tưởng kịch liệt, rốt cục buông

tha ý nghĩ muốn trả thù Pháo Thiên Minh." Dù sao cũng không dễ chịu gì,

ngươi giữ lại cũng vô dụng, để ta học là được. Còn về tiền thì nợ đi, đợi năm

sau ta lấy lì xì trả lại."

"Ừ... chỉ trách ta không nói rõ ràng cho ngươi, quyển sách này chỉ có thể

cho ta học, không thể giao dịch hay vứt bỏ, có thể tiêu hủy."

"Ngươi..." Chân Hán Tử lại bắt đầu đấu tranh tư tưởng. Đại não như bốn cái

CPU cùng lúc xử lý. Có hại y hay không? Hại hay không hại? Vạn nhất hại

người ta ngược lại còn giúp người ta thì phải làm sao? Ít nhất hiện tại người ta

không có võ công, rõ ràng thái độ với mình tốt hơn nhiều, thậm chí chủ động

gắp cái đùi gà lớn nhất cho mình. Nhưng không hại lại có lỗi với mình. Trước

kia y cười nhạo mình như vậy sao? Vừa thấy thái giám là quay sang nhìn hạ thể

của mình... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thật ra người này đối đãi với mình

không tệ. Nhưng hiện tại không tệ, ân oán trước kia không tính nữa sao? Vậy

ngộ nhỡ ngày nào đó hắn hối hận có đẩy trách nhiệm lên trên người mình

không? Mâu thuẫn quá..., Cuộc đời tại sao không thể vẹn toàn đôi đường?

Khiến y hối hận, lại khiến y không biết có liên quan gì tới mình...

"Lại muốn đi nhà xí?"

"Nhà xí? À đúng, ta lại đi nhà xí."

Mười phút sau, Chân Hán Tử quay lại cẩn thận hỏi: "Trà ca, sau khi học

xong, nếu có ngày hối hận, ngươi có tìm ta tính sổ không?"

"Có chứ!" Pháo Thiên Minh nói một cách kiên quyết.

"Thế thì ta cho ngươi xem món đồ." Chân Hán Tử thầm mắng: "Quả nhiên

là tiểu nhân." Rồi cởi bỏ xiêm y ra, một bộ y phục bằng vải thô hiện ra trước

mắt Pháo Thiên Minh. Kiểu dáng bộ y phục tuy đúng, nhưng màu sắc lại sai

một chút. Y phục của Chân Hán Tử màu đỏ thẫm, đỏ như máu. Pháo Thiên

Minh nhìn xong thiếu điều phun sạch toàn bộ thức ăn trong dạ dày, bộ y phục

này dù cho mặc trên người nữ nhân cũng chỉ là mảnh vải che thân, huống hồ

trên người nam nhân. Đây không phải yêu nhân mà là quỷ nhân.

"Cái này là bắt mặc.” Đây là lời giải thích của Chân Hán Tử.

Pháo Thiên Minh suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nếu chỉ có một điều kiện này,

ta cắn răng chịu đựng." Dù sao võ công tuyệt thế quá hấp dẫn, hơn nữa còn là

một bộ võ công đồng bộ. Ví dụ, Chân Võ Tâm Kinh và Thái Cực kiếm kết hợp

lại còn có thuộc tính tăng cường ẩn giấu, mà kết hợp với Thiên Ngoại Phi Tiên

lại không có. Nội công và kiếm pháp này đều xuất phát từ cùng một bộ sách, hy

sinh lớn đến vậy, còn không phải gặp ai giết nấy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play