Đến giờ, Pháo Thiên Minh, Chân Hán Tử, Kiếm Cầm, thế tử Nam Vương

cùng Vương tổng quản; năm người đã mò tới phía nam thư phòng. Pháo Thiên

Minh phân phó: "Khinh công của ta tốt, để ta vào trước, Chân Hán Tử và Kiếm

Cầm cẩn thận đi theo, hai người các ngươi nghe có động tĩnh thì vào cửa sau."

Vương tổng quản hỏi: "Có cần ta đánh thức hắn trước không?"

Ba người chơi đồng thời đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn thằng ngốc này, chẳng

trách Diệp Cô Thành thất bại, làm cả nửa ngày hóa ra tên này là kẻ xúi giục

người ta quyết đấu với Hoàng đế. Vì sao người xấu sao lại không có kết cục tốt?

Bởi vì nói nhảm quá nhiều. Làm một người xấu nhất định phải bóp chết thứ có

uy hiếp đến mình từ trong trứng nước. Đương nhiên trong phim ảnh có đám xấu

xa não tàn, hiện tại có, tương lai sẽ còn có. Không phải đạo diễn người ta không

biết, chủ yếu là khán giả thích xem.

Pháo Thiên Minh vẫn rất kiên nhẫn giải thích: "Chúng ta hiện đang làm

chuyện xấu đúng không?"

"Đúng!" Ta đáp.

"Vậy ngươi phải biết rằng bất luận làm chuyện gì cũng phải có đạo đức

nghề nghiệp, nếu đã làm chuyện xấu thì phải lén lút, đây là nghĩa vụ chúng ta

phải tận lực thực hiện." Pháo Thiên Minh thuyết phục Vương tổng quản rồi nói

với Chân Hán Tử: "Đưa bảo kiếm cho ta mượn, tốt nhất là có thể cho hắn chết

không đau đớn! Than ôi! Ta thật quá lương thiện."

Bích Thủy kiếm: Sắc bén cao cấp, tính chất cao cấp. Tất cả cấp bậc kiếm

thuật + 2.

Pháo Thiên Minh đẩy nhẹ cửa ra, ngoài hai mươi trượng, ánh trăng sáng

chiếu xuyên qua cửa sổ vào một chiếc giường lớn. Pháo Thiên Minh vận khinh

công lặng lẽ tiến đến bên cạnh rồi phán đoán trong lòng: giai cấp bóc lột, ngủ

một mình mà chiếm không gian lên đến ba trăm thước vuông. Cái này gọi là gì?

Cái này chính là xa xỉ, hành động của ta là gì? Vì dân trừ hại! Thật quá vĩ đại.

Khi tiến đến cách khoảng sáu trượng, Pháo Thiên Minh trừng mắt nhìn Hoàng

đế đang nằm trên giường rồi rút bảo kiếm ra.

Hàn quang lóe lên, Thiên Ngoại Phi Tiên bay thẳng tới, lần này Pháo Thiên

Minh vận chín phần mười nội lực. Mặc dù về mặt thưởng thức thực tế có chênh

lệch so với Diệp Cô Thành, mặc dù về mặt uy lực quả thật kém xa bản gốc.

Nhưng dù sao đây vẫn là Thiên Ngoại Phi Tiên, độc nhất vô nhị trong thiên hạ.

Kiếm quang lướt qua, giường bị chặt đứt ngay giữa, đợi đến khi Pháo Thiên

Minh lui lại cách đó bốn trượng rồi quay đầu lại, y kinh ngạc phát hiện Hoàng

đế vẫn chưa chết.

"Ai đó?" Chỉ thấy Hoàng đế đứng giữa đại sảnh... chỉ còn một chân. Nói thế

nào đi nữa, bảo kiếm cộng Thiên Ngoại Phi Tiên, lại thêm đánh lén, không để

lại chút kỷ niệm nào thì thật sự là bôi nhọ hành động của chính mình.

"Ta nói ta đến thị tẩm ngươi, có tin không?" Pháo Thiên Minh vừa nói vừa

liên tục tung ra từng chiêu từng thức.

Chân Hán Tử và Kiếm Cầm cũng vây đánh. Bất kể đối phương có biết võ

công hay không, tất cả đều chọn cách tấn công ác liệt nhất về phía Hoàng đế.

Chân Hán Tử vừa tung chiêu vừa hô to: "Chúng ta đến cứu giá!"

Tiếng long ngâm vang lên, bốn người đồng thời thi triển một chiêu. Pháo

Thiên Minh bị Hoàng đế tránh khỏi, trong khi kiếm của Chân Hán Tử và Kiếm

Cầm lại bị chặn lại bởi thanh bảo kiếm tùy thân của Hoàng đế. Hoàng đế thấy

ba người giật mình bèn nói: "Võ công của trẫm có thể xếp trong thập đại cao

thủ võ lâm."

"Thập đại đại cao thủ?" Pháo Thiên Minh kinh hãi chửi rủa: "Mẹ kiếp, một

Hoàng đế không ngoan ngoãn chơi gái đi, lại đi học võ công làm cái chim gì?

Hay là ngươi bất lực à? Đứng chết trân ở đó làm gì? Chém đi, chỉ là thập đại

cao thủ, thiếu một chân mà còn khoác lác như vậy, quần ẩu giết chết hắn."

Bốn người cùng giao chiến, Hoàng đế cảm nhận áp lực gia tăng gấp bội.

Trước tiên không nói tới Pháo Thiên Minh kia chỉ biết quấy rối. Kiếm quang lóe

lên, hai người khác phải lùi lại nói Chân Hán Tử và Kiếm Cầm hợp tác thì phải

coi hoàn mỹ. Hoàng đế đánh ra kiếm chiêu, nhiều lắm cũng chỉ phát huy được

một nửa đã bị Phá Kiếm thức của Kiếm Cầm ép trở về. Trong khi Hoàng đế

muốn phòng thủ, lại không chặn nổi kiếm pháp quỷ thần khó lường của Chân

Hán Tử. Không đầy ba phút đã dính lên ba vết máu. Lúc này cuối cùng Hoàng

đế cũng hoảng hốt.

"Hộ vệ... hộ vệ." Hoàng đế cảm thấy kỳ lạ, động tĩnh lớn như vậy, tại sao

bốn hộ vệ không có chút biểu hiện gì. "Ngươi nói tới chính là bốn huynh đệ

sinh tư ẩn núp trong tường phải không? Đừng kêu, ngươi có gọi đến khàn cả cổ

bọn họ cũng không để ý ngươi đâu" Pháo Thiên Minh thấy mình chỉ phá hoại

nên quyết định cầm cái ghế ngồi một bên thưởng thức.

"Chẳng lẽ các ngươi mua chuộc... không thể nào. Bốn người bọn họ là thuộc

hạ trung thành nhất với ta, các ngươi không thể nào mua chuộc được họ. Ta bảo

bọn họ sẽ không đi về phía đông bọn họ sẽ tuyệt đối không đi hướng tây, bảo

bọn họ giết cha ruột bọn họ sẽ tuyệt đối không giết mẹ ruột."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play