"Chưa nói, ngươi đưa tài khoản cho ta, ta gửi ngươi 50 trước."

“Mẹ nó! Tưởng ông đây tử chưa thấy tiền à..." Pháo Thiên Minh giận dữ,

xưa nay mình đuổi ăn mày toàn dùng... cái nịt, nhận 50 không chỉ là keo kiệt

với bản thân mình, hơn nữa còn là coi rẻ chính mình.

"Không phải vậy, Trà ca à, 50 này hiện giờ là tiền tiêu vặt hai ngày của ta

mà thôi. Tỷ tỷ ta nói gì đó với phụ thân ta, lý luận con trai phải nuôi kiểu nhà

nghèo, con gái phải nuôi kiểu nhà giàu. Bây giờ phải gọi là thảm ! Không, 50

này để ta ra ngoài gọi xe."

"Vậy thì... trước hết đưa ta 50 cái đã." Con ruồi có nhỏ cũng là thịt, theo bản

tính của Pháo Thiên Minh vốn đã muốn bỏ qua, nhưng lần này phải hi sinh nỗ

lực đến mức độ như vậy, không để Chân Hán Tử chạy bộ trên đường vài ngày, y

cảm thấy hết sức có lỗi với mình.

Chân Hán Tử lặng lẽ thu ánh mắt khinh bỉ vào trong lòng. Hắn nào hay

Pháo Thiên Minh đã gửi tin nhắn cho Lãnh Nhược Tuyết: Theo tin tức đáng tin

cậy, gần đây đệ đệ ngươi sẽ trộm cắp tiền bạc của cải trong nhà hoặc vay mượn

tiền người khác. Đề nghị: Có con ngỗ nghịch nên dùng hình phạt thật nặng, gia

pháp đánh chết đi.

Ba người vào trong miếu, Lục Tiểu Phụng và Diệp Cô Thành đang uống trà,

trên đùi Diệp Cô Thành có một vết thương xuyên có nhìn qua quần vẫn thấy đã

sinh mủ. Lục Tiểu Phụng chậm rãi hỏi: "Độc của môn phái Đường thật sự

không có cách giải sao?"

"Ngươi có cách nào không?"

"Ta không có!" Lục Tiểu Phụng cúi đầu, ám khí Đường môn không có thuốc

giải, điều này hắn biết.

"Ngươi yên tâm, ta có thể chịu đựng đến ngày 15 tháng 9, lúc đó ta vẫn sẽ

đến giao chiến với Tây Môn Phong Tuyết."

"Ta tin... Nhưng dường như ta biết quá nhiều." Lục Tiểu Phụng uống cạn

chén trà rồi từ từ đứng dậy.

"Đúng là ngươi biết quá nhiều."

"Cáo từ!"

"Không tiễn."

Ba người vừa ngồi xuống, Diệp Cô Thành đang định nói gì thì Pháo Thiên

Minh mở miệng: "A Tử, ngươi bận thì đi đi."

"Mẹ kiếp! Không tin ta à."

“Hỏi: Ta và Thiên Thiên cùng rơi xuống nước, ngươi cứu ai?”

"... Ta đi trước, xong việc gọi ta." Chân Hán Tử biết mình không giữ được bí

mật, nếu Thiên Thiên thật sự bẫy mình, mình không thể không nói ra toàn bộ,

cho nên dứt khoát không nghe.

"Tư Không Trích Tinh? Khinh công của người này thật không tệ, chỉ cần

hắn xuất phát trước; ngươi, ta, Lục Tiểu Phụng không ai có thể đuổi kịp hắn."

"Cái này ta đã sớm nghĩ kỹ đối sách, ta sẽ làm cho hắn ngã nhào. Thật ra ta

là muốn tìm ngươi thương lượng, sửa đổi kế hoạch của ngươi, kế hoạch của

ngươi, mọi người xem sách cơ bản đều biết. Ngay cả ta cũng biết kết cục cuối

cùng của ngươi là gì. Chắc chắn những người chơi kia sẽ nói cho Lục Tiểu

Phụng biết ngươi muốn giết Hoàng Đế, cho dù hiện tại Lục Tiểu Phụng không

tin, nhưng đến thời khắc quyết chiến, ta cam đoan hắn có thể ngửi ra mùi vị."

Diệp Cô Thành hứng thú: "Ồ? Vậy ngươi thử nói xem nên sửa thế nào đi."

Pháo Thiên Minh vừa nói xong, Diệp Cô Thành đã chìm vào trầm tư, một

lúc lâu sau mới nói: "Có lẽ võ công của ngươi không giữ nổi."

"Không sao cả, thứ đến dễ dàng, ta thường không coi trọng."

"Đàn ông các ngươi đều như vậy, chỉ có sau khi mất đi mới biết quý trọng...

Thực ra ta có mấy điểm đề nghị các ngươi tham khảo một chút nha." Kiếm Cầm

hưng phấn hoàn thiện kế hoạch của Pháo Thiên Minh, chưa nói ra thì không

sao, nói ra lập tức khiến Pháo Thiên Minh và Diệp Cô Thành khiếp sợ, nửa

ngày cũng không nói nên lời.

"Sao ngươi biết bọn họ sẽ ngu ngốc như vậy?" Pháo Thiên Minh hỏi với vẻ

không thể tưởng tượng nổi. Diệp Cô Thành cũng phối hợp gật đầu, hắn cũng

không hiểu nổi.

"Mười bộ phim truyền hình thì cả mười bộ diễn như vậy, nói thí dụ như...

Lại ví dụ như..." Kiếm Cầm cười nói.

"Được, quyết định vậy đi." Diệp Cô Thành gõ búa lên kế hoạch: "Cứ như

vậy, chỉ cần giết Song Anh là được. Chuyện sau đó sẽ đơn giản hơn nhiều,

nhưng ngươi phải chơi với Tư Không Trích Tinh một lần trước đã."

Tục ngữ nói: Không sợ ăn trộm chỉ sợ ăn trộm nhớ thương. Pháo Thiên

Minh cho rằng lời này vô cùng không chính xác. Y đã đi dạo trên phố xá sầm

uất hai tiếng đồng hồ, hơn nữa còn cố ý chen chúc với nhiều người, thậm chí

còn dùng quyền cước hiện thực đẩy ngã mấy NPC. Nhưng y rất bi ai phát hiện,

mỗi mười phút mình lại nhìn túi đồ một lần, trong túi có ba mươi mốt bản kế

hoạch tất cả. Bởi vậy Pháo Thiên Minh cũng đang gấp, mình cũng không có bao

nhiêu thời gian đi lung tung như vậy, tuy kế hoạch thay đổi, giết hay không giết

Song Anh không ảnh hưởng đến kết quả trực tiếp nhưng lại rất ảnh hưởng tới

quá trình, sẽ gia tăng không ít khó khăn.

Y vội vàng, đối thủ lại trợn tròn mắt. Trong quán trà nào đó ở kinh thành,

Lục Tiểu Phụng ngây ngốc nhìn ba mươi mốt bản kế hoạch trước mặt, một

người giống như khỉ vừa lau mồ hôi vừa nói: "Lần này được rồi chứ, ba mươi

mốt bản đều bị đánh tráo. Tiểu Kê, việc này không phải người làm được. Ngươi

nói đi, chúng ta cứ đi đường của chúng ta, rảnh rỗi thì tới xem võ công giang

hồ. Ngươi xem thân thể này của ta, vì có thể tiếp cận hắn, thiếu chút nữa bị ép

ra nước tiểu. Còn nữa, ngươi nói một người chơi cũng coi như là cao thủ, đi

chơi đẩy ngã mấy tên du côn? Đây không phải là không có việc gì tìm việc sao?

Để tiếp cận hắn, ta chỉ có thể giả trang thành người đi đường. Mỗi lần hắn ngã

ra, ta đều phải tình cờ hỗ trợ làm đệm. Thân thể người ta chín mươi cân, ta có

cỡ bốn mươi, lại phải đi làm đệm lót, ngươi nói ta có lỗ vốn không. Còn nữa...ta

nói này Lục Tiểu Kê, lần sau ngươi có mời ta hỗ trợ, có thể tìm người bình

thường một chút được không, ít nhất cũng phải tìm đối tượng tư duy như người

bình thường ấy. Này! Ta nói chuyện với ngươi đó." Người này đương nhiên là

Tư Không Trích Tinh, hắn có quy củ trộm cắp chết tiệt, đó là tuyệt đối không

xem nội dung trộm được. Bất quá, hắn làm thần thâu đã nhiều năm như vậy mà

còn có thể sống trên đời. Nếu không vì quy củ này, làm sao cao thủ đại nội sao

lại nhắm một mắt mở một mắt cho hắn vào hoàng cung lấy đồ dùng sinh hoạt

của một vài người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play