Vì thế tất cả đệ tử Đường Môn bắt đầu công kích Chân Hán Tử, còn đệ tử

của Nga Mi lại là công kích Kiếm Cầm. Còn về phần Pháo Thiên Minh, tất cả

mọi người đều tránh xa một chút, trong thời gian ngắn còn chưa có đối sách nào

thích hợp để đối phó y.

Trong mấy người này thì Chân Hán Tử là mệt nhất, nếu không nhờ vào thân

pháp quỷ dị thì bộ pháp đê tiện, chắc đã sớm biến thành con nhím gai. Không

giết được ai không nói, ngược lại còn bị ép phải chạy nhảy lên xuống, vô cùng

chật vật, hơn nữa đã trúng vài vết thương, mặc dù là vết thương nhẹ, nhưng sớm

muộn gì cũng phải mất mạng. Mặc dù đã có tinh thần hiến thân cho Pháo Thiên

Minh nhưng trước khi chết cũng phải vùng vẫy, để tránh bị vu oan thành tự sát.

Lại phải tiếp tục làm nhiệm vụ, chịu chết đến lần thứ hai.

Nếu nói Chân Hán Tử thuộc loại bất đắc dĩ, Kiếm Cầm kia thuộc loại vô lại,

áp sát tường phòng thủ. Phá Kiếm thức canh giữ một trăm tám mươi độ, chính

diện thật sự không ngăn nổi thì đem thân thể xoay một cái, toàn bộ binh khí đều

đâm vào lưng cô. Trên lưng cô là Nhuyễn Vị giáp mà Hoàng Dung trao tặng,

đao thương bình thường đều không thể đâm vào. Nhuyễn Vị giáp này vốn để

phòng ngự trước ngực nhiều hơn, nhưng Kiếm Cầm nghĩ ra một cách, mặc

ngược lại. Dù sao hiện giờ người có thể đả thương cô ngay chính diện cũng

không nhiều. Các đệ tử thấy không thể đâm vào đều sững sờ một cái, lập tức bị

cô xoay người trở tay giết tới, cướp mất tính mạng.

Pháo Thiên Minh thuộc loại nhàm chán, y không thể tham gia vào trận chiến

của Kiếm Cầm, để tránh ngộ nhầm. Mà y lại không dám gia nhập trận chiến của

Chân Hán Tử, sợ bị ngộ thương, không thể làm gì hơn là đi lòng vòng bên

ngoài. Mà đệ tử Nga Mi nhanh chóng điều tới một số nhân thủ, tiến hành đấu

pháp đồng quy vu tận. Hoạt động này tương đối kỹ thuật, phải chờ đến lúc Pháo

Thiên Minh dừng chân, chờ y di chuyển xong mười trượng thì đồng quy vu tận.

Vì thế Pháo Thiên Minh trúng một kiếm, mặc dù là vết thương nhẹ, nhưng

khiến y không dám xem Thiên Địa Đồng Thọ của Nga Mi, mỗi lần lướt đi phát

hiện có đệ tử Nga Mi là lập tức thay đổi hướng đi, như vậy lực sát thương giảm

bớt đi nhiều.

Chẳng mấy chốc Tử Phi Tử đã nhận được tin tức, bắt đầu tổ chức nhân thủ

tiến vào. Mà bên Pháo Thiên Minh lại không cho người vào, bởi vì Diệp Cô

Thành truyền âm báo mật rằng: Chỉ cần cầm cự nửa nén hương nữa là được, ta

còn phải sắp đặt thêm vài thứ đạo cụ để lừa dối Lục Tiểu Phụng, lát nữa ngươi

cùng nhau tiến vào. Ngươi yên tâm, ta không bị thương, mấy con tôm tép cỏn

con này ta còn chẳng để vào mắt.

Pháo Thiên Minh thông báo tình huống hiện tại cho hai người kia, Chân

Hán Tử vừa nhận được tin tức lập tức hồi âm: “Nửa nén hương? Có nói là

hương gì không? Biết đâu là Hương trừ muỗi thì sao?" Hắn đúng là đủ lì lợm,

uống thuốc như nước chảy ăn. Bây giờ đừng nói là hương trừ muỗi, ngay cả

Hương trầm hắn cũng chịu không nổi.

"Ta làm sao biết?" Pháo Thiên Minh bắt đầu tiến hành trợ giúp Chân Hán

Tử, chuyện này khiến Chân Hán Tử thở phào nhẹ nhõm, nhưng vết thương của

Pháo Thiên Minh lại bắt đầu tăng lên. Ám khí của Đường Môn tuy sát thương

không đủ nhưng nặng ở số lượng nhiều, cơ bản là gần như vô hạn. Tuy đệ tử

Đường Môn đều có võ công riêng của môn phái, nhưng đều rất thông minh,

dùng ám khí tập thể tiếp đón. Mọi người mà áp sát vào nhau, thực sự phát huy

tác dụng thì chỉ có vài người, nhưng ám khí thì khác, một trăm người cũng có

thể đồng thời ra tay.

Vì vậy chiến cuộc lâm vào trạng thái giằng co cuối cùng...

Không rõ đã trôi qua bao lâu, đội quân của Nga Mi và Đường Môn đã bị

thương vong gần một nửa, còn thuốc men của Pháo Thiên Minh và Chân Hán

Tử cũng chỉ còn ít ỏi. Chuyện này không thể trách họ thiếu thuốc, vì mỗi lần bôi

thuốc cho vết thương nhỏ cũng mất một gói, còn bị cắt mất một mảng thịt cũng

tốn một gói. Người bình thường chủ yếu mang theo 99 gói thuốc uống trong và

99 gói thuốc bôi ngoài, đủ dùng trong một thời gian dài. Còn việc mang đầy đủ

thuốc men mà không có lý do chính đáng thì rõ ràng không phải là hành động

của người bình thường, không thể dùng lý trí con người để suy đoán.

Lúc này đội quân gần ngàn người của Nga Mi cuối cùng cũng tới. Chân Hán

Tử vội la lên: "Cmn, đốt hương xong chưa thế, không rút lui cẩn thận thành sủi

cảo. Còn là sủi cảo nhân thanh mai đấy!"

Kiếm Cầm đi lại nhàn nhã cách đó mười mấy thước, nói: "Chơi thêm chút

nữa đi, ta vẫn chống đỡ được." Chỉ có bốn thanh kiếm đồng thời tấn công cô,

ám khí cũng không thể xuyên thủng được kiếm pháp của cô, kẻ địch hoàn toàn

bất lực trước cô nàng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play