Mặc dù Diệp Cô Thành thích vui đùa với Pháo Thiên Minh nhưng đan dược

giải độc này là hàng thật giá thật. Lý Tầm Hoan ăn vào tuy nguyên khí vẫn bị

tổn thương, sắc mặt vẫn không phải tốt lắm, nhưng dù sao cũng coi như giữ

được một mạng. Quan trọng là Diệp Cô Thành không hiểu chút nào về Tây y,

cho nên giải độc đan tuyệt đối không có tác dụng phụ nào khác, không cần lo

lắng Lý Tầm Hoan sẽ bị tiêu chảy.

Trong lòng ba người chơi đều đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, trấn số 1 đã thiếu

chút nữa khiến Lý Tầm Hoan bỏ mạng, tiếp theo không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Trấn số hai... Không một bóng người.

Thật ra còn có người, chẳng qua nói không bóng người là không bóng dáng

dân chúng bình thường. Khi xe ngựa và ba người chơi đến nơi, một đống thịt

mỡ đang chờ đợi bọn họ trong trấn.

Sáu nữ nhân, sáu nữ nhân khổng lồ đáng sợ, sáu nữ nhân khổng lồ đáng sợ

đang ăn heo sữa. Đây chỉ là trò chơi, nếu không muốn tìm diễn viên kiểu này

cũng khó.

Ngồi giữa mười mấy cái chăn bông là cục thịt mỡ cao gần 2 mét, nặng

chừng nửa tấn, động một chút là mỡ toàn thân rung nhè nhẹ. Năm người kia tuy

khá hơn một chút, nhưng hai người cộng lại cân nặng cũng vượt quá nửa tấn.

Bên cạnh các cô còn có mười mấy thiếu niên tuấn tú đang hầu hạ các ả như chó.

Ngay cả Lý Tầm Hoan xuống xe cũng kinh ngạc há hốc mồm, từ trước đến

nay hắn chưa từng thấy cảnh tượng kỳ quái đến thế.

"Lý Thám hoa?" Nữ nhân trong số đó hỏi.

Lý Tầm Hoan cười khổ nói: "Chính là ta, các hạ hẳn là Thổ Phiên Hoan Hỉ

tông Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát?"

Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát cười ha hả, thịt béo toàn thân lộn nhộn, thậm chí

chấn văng một thanh niên đang rót rượu cho ả: "Không ngờ Lý Thám hoa còn

biết ta. Đã có tiểu bằng hữu , hay là để tiểu bằng hữu tới chơi trước?" Người

chơi chính là Ngọc Đế, luôn được ưu tiên. Đương nhiên chịu chết cũng phải ưu

tiên.

"Các ngươi thấy sao?" Lý Tầm Hoan hô nói: "Đừng nhìn ả béo, khinh công

của ả không kém hơn ta, ngàn vạn lần đừng có khinh địch."

Pháo Thiên Minh vội vàng ngăn cản hai người khác: "Hoan ca, có thể cho ta

bản chân giải thứ chín không?"

"Được!" Lý Tầm Hoan căn bản không sao cả, chỉ cần không đưa toàn bộ là

không vi phạm quy tắc, móc ra một trang giấy đưa cho Pháo Thiên Minh: "Cầm

lấy."

Hai tay Pháo Thiên Minh kích động tiếp nhận chân giải: "Hoan ca, ngài thật

sự là người tốt." Nói xong liền học được Chân Giải Thuật, sau đó duỗi tay ra.

Mã giao dịch tờ giấy còn lại. Pháo Thiên Minh lại vỗ tờ giấy sau đó quát: "Ha

ha ha. Trời cao không phụ lòng người, sắt cũng có thể mài thành kim. Trời sinh

ra ta ắt có ích... Rốt cuộc ta đã luyện thành Tiểu Lý Phi Đao thiên hạ vô song."

Đương nhiên Mã đưa mảnh giấy cũng là chân giải dùng kim bài đổi lấy. Pháo

Thiên Minh biết Lý Tầm Hoan không để ý tới việc cho võ công trọn vẹn, nhưng

lại muốn được hoàn chỉnh thì rất phiền toái. Để tránh Lý Tầm Hoan gian lận,

hắn cố ý đặt một chân giải bên phía Mã.

Lý Tầm Hoan lại chẳng thèm để ý, nói: "Vốn dĩ phải học toàn bộ. Lúc ngươi

giúp Diệp Khai, hắn đáng lẽ phải trao cho ngươi toàn bộ Phi Đao chân kinh. Ta

cũng không ngờ hắn chỉ đưa cho ngươi một quyển chân giải rồi đuổi đi."

"..." Pháo Thiên Minh ngơ ngác đáp: "Hình như là do ta đòi lấy chân giải thì

phải."

Tiểu Lý Phi Đao hoàn chỉnh cảnh giới thứ nhất: Lệ Vô Hư Phát. Hao tổn

toàn bộ nội lực, bắn trúng yết hầu địch nhân, khởi động nhất kích tất sát với xác

suất 100%, không thể công kích vào các bộ vị khác của mục tiêu.

"Ơ? Hoan ca, sao mà cảnh giới hoàn chỉnh lại tệ hơn vậy?" Pháo Thiên

Minh ngơ ngác khó hiểu.

"Đây mới chính là cảnh giới! Cảnh giới thứ hai: Sát Nhân Chi Đao. Cảnh

giới thứ ba: Thiện Ý Chi Đao. Cảnh giới thứ tư: Tinh Thần Chi Đao. Đợi ngươi

đạt tới cảnh giới thứ ba, hiểu rõ phi đao là võ công cứu người chứ không chỉ

đơn thuần là vũ khí sát nhân, cơ bản đã đạt tới đại thành. Trên chốn giang hồ sẽ

ít kẻ địch nổi ngươi. Đến cảnh giới thứ tư, phi đao sẽ không còn bị nội lực hạn

chế. Khi ấy, kết hợp với khinh công, võ công và các kỹ năng ngươi đang có,

ngươi mới thực sự xứng danh là đệ nhất cao thủ giang hồ."

Pháo Thiên Minh tiếp tục hỏi: "Làm thế nào để nâng cao cảnh giới?"

"Cái này... Với tính cách của ngươi, cơ bản chỉ có thể đạt tới cảnh giới thứ

hai. Giết chết một trăm cao thủ như Thượng Quan Kim Hồng là có thể đạt được

rồi. Cảnh giới thứ ba thì! Ngươi nên biến một trăm kẻ có dã tâm như Thượng

Quan Kim Hồng thành nhà từ thiện. Cảnh giới thứ tư, hiểu rõ thiên hạ, thấu đáo

tình người, tụ vũ trụ thành mũ đội, ta cũng không biết nên nói thế nào, bởi vì ta

cũng không cách nào đạt đến cảnh giới ấy."

"Được rồi, cảnh giới thứ nhất đã vô cùng trâu bò rồi." Pháo Thiên Minh

chỉnh lý trang y phục, bay về phía trước hai mét, hỏi: "Con heo nào dám đến

thử đao trước đây?"

Nữ Bồ Tát cười nói: "Hôm nay quả thật mở mang tầm mắt." Nói xong giơ

tay lên, năm nữ nhân bên cạnh đồng loạt đứng dậy. Đừng nhìn bọn họ béo tròn

như vậy. Nhưng thân pháp khinh công cũng không tồi, chỉ xoay người vài cái đã

bao vây được Pháo Thiên Minh. Nữ Bồ Tát nói: "Đây gọi là Nhục trận, không

biết có mạnh hơn Thập Bát La Hán trận của Thiếu Lâm hay không..."

Chưa dứt lời, yết hầu năm nữ đệ tử của ả đã đồng loạt cắm một thanh phi

đao. Không ai thấy rõ đao xuyên vào như thế nào, chỉ thấy Pháo Thiên Minh

thong dong rút ra một thanh phi đao, tuyên bố: "Tiểu Lý Phi Đao cảnh giới thứ

năm: Du Nhận Hữu Dư."

Nhưng chuyện xảy ra khiến Pháo Thiên Minh kinh ngạc. Năm thanh phi đao

y bắn ra đột nhiên rơi từ cổ năm nữ đệ tử xuống đất."SAo lại như vậy? Hay là

thân thể Kim Cương Bất Hoại?"

Tinh Ảnh bên cạnh giải thích: "Là thịt mỡ, phi đao của ngươi bị thịt mỡ trên

cổ bọn họ kẹp lấy."

Nữ Bồ Tát cười khà khà: "Tiểu Lý Phi Đao cũng chỉ thế thôi."

Pháo Thiên Minh quay đầu hỏi: "Hoan huynh, phải lẽ ngài đã biết phi đao

không có tác dụng với bọn họ, nên mới đem chân giải trao cho ta như vậy?"

Lý Tầm Hoan cười khổ nói: "Thật ra ta cũng không rõ. Theo ta thấy, hiện

giờ chẳng những là phi đao của ngươi, mà ngay cả Tiểu Lý Phi Đao của ta cũng

có thể bị kẹp chặt."

"Nói nhảm xong chưa?" Nữ Bồ Tát hạ lệnh: "Ép chết hắn."

Năm đệ tử giẫm chân lên sàn nhà làm vang lên tiếng kẽo kẹt, áp sát về phía

Pháo Thiên Minh ở trung tâm để, trọng lượng hơn một tấn cộng thêm sức va

chạm, cho dù là Lam Sắc cũng chỉ có nước về điểm hồi sinh. Xoẹt! Một tiếng

long ngâm kinh thiên động địa, xuyên thấu cõi lòng tất cả mọi người có mặt ở

đây. Một luồng kiếm khí dài mười mét, mang theo khí thế thôn tính thiên hạ

phóng ra từ trong túi đồ của Pháo Thiên Minh. Một nữ đệ tử trước mặt Pháo

Thiên Minh bị chém thành hai nửa.

Pháo Thiên Minh cầm Ỷ Thiên kiếm trong tay, kiếm khí phối hợp với hơi

thở, khi dài khi ngắn co vào duỗi ra trên mũi kiếm, khí thế sát phạt lan tràn khắp

cả tiểu trấn.

Lý Tầm Hoan thở dài nói: "Đã có Ỷ Thiên kiếm, cần gì phải cầu Tiểu Lý

Phi Đao?"

Pháo Thiên Minh cười khà khà nói: "Thế này nhé! Sao ngươi lại ăn no rửng

mỡ mà đến đây đấu sức với chúng ta? Ngươi tưởng đống thịt của ngươi sẽ mạnh

hơn một trong ba người chúng ta à? Huynh đệ ơi! Lên đi! Cho đám nữ nhân kia

biết thế nào là cao thủ người chơi."

"Phong Thần cước!" Mã hét lên một tiếng, bàn chân lướt qua một luồng hàn

khí chuẩn xác đá vào ngực một nữ đệ tử, mặc dù người bắn ngược lùi vài bước,

nhưng toàn thân nữ đệ tử đó đã đông cứng thành một mảng sương dày. Tới khi

Mã đáp xuống đất, cước thứ hai lập tức giáng xuống, nữ đệ tử không kịp phản

ứng, bên ngoài phủ một lớp băng tuyết. Cước thứ Mã bay lên không đá rơi đầu

nữ đệ tử kia. Băng Tâm quyết không phải trò đùa.

Tinh Ảnh cũng không kém cạnh, tay với tới về phía nữ đệ tử, nữ đệ tử trực

tiếp đưa mình tới. Tinh Ảnh hóa thành Hổ Trảo Tuyệt Hậu thủ, giật xuống vài

cân thịt trước ngực nữ đệ tử. Nữ đệ kia tử đau đớn tung một chưởng tới, Tinh

Ảnh vận Thái Cực, hai tay nắm lấy tay nữ đệ tử quăng ra ngoài hai mét. Nữ đệ

tử kia như khúc thịt chết, không còn nhúc nhích.

"Hoan ca, ta không lừa ngươi chứ. Nếu không phải nữ nhân kia không cho,

ta đã kéo mười mấy cao thủ tuyệt học đi mở đường cho ngươi rồi." Pháo Thiên

Minh ra hiệu cho Lý Tầm Hoan, tiếp tục nói: "Đấu sức, chúng ta không sợ đâu."

Võ công lớn nhất của Nữ Bồ Tát chính là thân thể khổng lồ đao thương bất

nhập, va chạm chết người, đè thì nghiền nát. Chắc chắn là thiên địch của loại

yếu sức chuyên về kỹ thuật như Lý Tầm Hoan. Nhưng thật đáng tiếc, ba người

khác trước mặt ả đều thuộc loại bạo lực. Nếu đổi thành Xa và Phích Lịch thì có

thể không gặm nổi được, nhưng gặp ba người chơi có võ công đặc biệt này, Nữ

Bồ Tát cũng chỉ có thể chờ chết.

Chạy, ngươi không trốn thoát được trước Thiên Ỷ kiếm của Pháo Thiên

Minh. Tránh, ngươi tránh không thoát được chiêu Phong Thần cước của Mã.

Muốn lao lên va quệt theo kiểu tự sát cũng phải hỏi Tinh Ảnh có đồng ý không.

Không có gì bất ngờ, Nữ Bồ Tát và năm đệ tử của ả đã chết ngay tại chỗ. Hệ

thống vốn không tính đến chuyện cao thủ người chơi giúp đỡ Lý Tầm Hoan.

Bởi vì giúp đỡ Lý Tầm Hoan không có phần thưởng từ hệ thống. Còn giết chết

Lý Tầm Hoan thì võ công, tiền tài gì cũng được ban thưởng. Hiện tại, chuyện

này hơi khó hiểu."

Tiếp tục lên đường...

"Kỳ quái, NPC Kim Tiền bang không ra tay thì thôi, sao đám Huyết Ảnh

cũng không xuất hiện, đúng là không thể nói nổi." Tinh Ảnh nghi hoặc nói.

Mã đáp: "Cũng không lạ, trước tiên nhìn trấn số 1, bề ngoài ngay cả NPC

xuất sắc cũng không có. Ngươi nói Huyết Ảnh không có chuyện gì mà tìm

người ở bên kia rụt rè, không phải là đã bị chúng ta dọn sạch từ đầu sao? Hoặc

là bọn chúng sẽ trực tiếp đối đầu bốn người chúng ta? Theo cách nhìn của ta,

đám người Huyết Ảnh đang mượn cớ để lách qua chúng ta ủ lò Hoan ca." Mã

nói rất trôi chảy, lúc kết thúc còn gật đầu tỏ vẻ tự tin vào cách nhìn của mình:

"Vì vậy chúng ta cần cực kỳ cẩn thận."

Pháo Thiên Minh trợn mắt nhìn hai người rồi nói: "Câu trả lời chính xác là:

Huyết Ảnh đã bỏ cuộc. Hắn không đến nỗi ngu xuẩn, thủ hạ chết gần hết, Lãnh

Nhược Tuyết cũng chết, mà bản thân vẫn tiếp tục làm tay sai cho Kim Tiền

bang thì thật sự là quá ngu ngốc. Lúc này mà không tìm cách kiếm lợi ích cho

thuộc hạ... Ta hỏi các ngươi, Tôn Ngọc Bá dựa vào đâu mà dám nói chúng ta

đừng để ý tới Thiên Hạ bang, hoàn toàn chứng tỏ chiến lực của hắn ta đã áp đảo

Vạn Bằng bảo, Thiên Hạ bang không có nhiều cao thủ người chơi, vậy chỉ còn

một cách là: đưa ra điều kiện thu nhận Huyết Ảnh."

Tinh Ảnh và Mã suy nghĩ một chút rồi khâm phục nói: "Chử Trà, không ngờ

ngươi còn là một nhân tài đấy."

"Ta vốn là... Vừa nãy Ái Niếp Niếp có nhắn tin cho ta, nói Tôn Ngọc Bá

mời hắn giao lại quyền chỉ huy cho Huyết Ảnh."

"Hừ!" Hai người đồng loạt khinh bỉ, cứ tưởng Pháo Thiên Minh thật sự là

chuyên gia phân tích, nào ngờ vừa nghe xong đêm ra khoe mẽ.

Thành số 1...

Bốn người vừa đến trong thành đã cảm thấy không ổn, từ NPC bình thường

đến những người có chút võ công đều hoảng sợ, lại càng cảnh giác khi nhìn

thấy người lạ. Mã bèn nói: "Ta đi dò la tin tức xem sao."

Một lát sau, Mã quay lại báo cáo: "Nghe nói xuất hiện một tên Mai Hoa

Tặc."

Pháo Thiên Minh tóm tắt lại: "Mai Hoa Tặc: Tên gốc là Lâm Tiên Nhi, võ

công hết sức kém cỏi. Nhân phẩm xấu xa, đề nghị thấy thì giết ngay."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play