Pháo Thiên Minh chậm rãi đi về phía sau núi, thấy Vô Song Ngư đang uống

nước bèn hỏi: "Thế nào rồi?"

"Thảm! Một đòn là chết! Hỏi cũng không hỏi, cảnh cáo cũng không cảnh

cáo, ba sợi dây thừng trực tiếp bắn ra sờ nắn tiểu tử kia, chết tươi." Vô Song

Ngư nuốt nước miếng rồi nói: "Chử Trà, nếu chỉ có một sợi dây thừng, nói thật,

ta có thể chống đỡ một hồi. Nhưng ba sợi tất cả đều ra... Ta đã thử thay mình

vào đó, tuy tốc độ chỉ là trung thượng, nhưng trước sau, trái phải, trên dưới bao

phủ toàn bộ, hơn nữa không phải bao phủ một mình ngươi, mà là một khu vực

mười mét. Đây là tuyệt địa."

"Nếu như chỉ có hai thì sao?" Pháo Thiên Minh hỏi.

"Nếu vừa rồi bọn họ chỉ dùng có bảy phần mười bản lĩnh, chỉ có hai thôi thì

phải có hai mươi Vô Song Ngư mới chắc chắn được." Vô Song Ngư rất khẳng

định: "Chiến lực của một người trong bọn họ cao hơn ta một chút, thêm một

người lại mạnh hơn hai mươi lần ta, thêm một người nữa thì quả thực vô địch."

"Chúng ta quay về trước, xem ra tạm thời vẫn phải để đó." Pháo Thiên Minh

lắc đầu, vị trí này quả thật là tuyệt địa. Cho dù bay qua đỉnh đầu bọn họ, khoảng

cách từ Tam Độ đến nhà giam cũng phải bốn mươi mét, người ta ở trên cây

cũng không có nghĩa là không thể hoạt động.

Trước khi đi Vô Song Ngư tùy tiện lấy kính viễn vọng xem rồi kêu một

tiếng: "Đợi đã!"

Vô Song Ngư thu kính viễn thức, sau đó nghiêm túc nói với Pháo Thiên

Minh: "Trà ca, ngươi tin tưởng thế giới này có kỳ tích... Phải là thần tích mới

đúng chứ?"

"Thần tích? Đầu của ngươi ngâm nước à?"

"Không phải đầu ngâm nước, mà là đầu Tam Độ ngâm nước." Vô Song Ngư

chỉ chỗ sâu bên trong nói: "Tự xem đi."

Pháo Thiên Minh xem qua, bởi vì khoảng cách khá xa, chỉ trông thấy một

người cầm một đồ vật từ vị trí nhà giam đi ra, thong dong tiến vào phạm vi công

kích của Tam Độ. Nhưng chuyện đáng kinh ngạc của người khác phát sinh, Tam

Độ lại không công kích...

Vô Song Ngư bên cạnh lại giải thích: "Người nọ cầm là một thanh đao, chín

mươi phần trăm là Đồ Long đao. Còn người này ngươi cũng biết mà, lát nữa

đừng kinh ngạc nhé."

"Vờ vịt quái gì! Kẻ địch hay bằng hữu?"

"Kẻ địch. Hơn nữa, ngươi và người ta có huyết hải thâm thù, tử địch giá trị

hơn ngàn vạn vàng."

"Thiên Hậu?" Pháo Thiên Minh kinh ngạc hỏi.

Không cần Vô Song Ngư trả lời, Pháo Thiên Minh đã nhận ra rõ ràng người

này chính là Thiên Hậu. Làm sao cô ta đến đây? Làm thế nào vượt qua được

Tam Độ? Tại sao cô lại lấy được Đồ Long đao của Tạ Tốn? Kim bài của Pháo

Thiên Minh rốt cuộc dùng để làm gì? Khụ! Tất cả đều là tình tiết ngầm, chúng

ta đợi Hà Tả hạ hồi phân giải.

Rõ ràng Thiên Hậu đã nhìn thấy bọn Pháo Thiên Minh. Dù sao hai tên trộm

trắng trợn đứng trên cao, không thể không thu hút chú ý của người. Thiên Hậu

chậm rãi đi tới. Quả thật là chậm rãi, người trong trò chơi đều không thích đi

bộ. Dù sao cũng mang theo chút khinh công, cảm giác tương đối bồng bềnh,

nhưng Thiên Hậu lại mỉm cười chậm rãi đi về phía bọn họ. Một nụ cười chiến

thắng sau những trận chiến ác liệt.

Thiên Hậu im lặng đối diện với Pháo Thiên Minh. Bốn con mắt tóe lửa, rồi

bọn họ nhẹ nhàng tiến lại gần. Đôi môi dày của Pháo Thiên Minh nhẹ nhàng áp

lên bờ môi mỏng hơi ngang bướng kia... Vô Song Ngư bị đá bay. Trong rừng

bắt đầu giao chiến... Pháo Thiên Minh sử dụng Chân Võ tâm kinh cấp 10, cộng

thêm mười hai lần Du Nhận Hữu Dư, cho Thiên Hậu nếm mười ba phen... Sau

đó hoàn toàn chinh phục Thiên Hậu rồi ôm mỹ nhân cùng Đồ Long đao hạ sơn

Thiếu Lâm...

Trên đây hoàn toàn là não tôm nhất thời điên rồ. Cho dù bọn họ thật sự phát

ra ngọn lửa dữ dội, nhưng đáng tiếc mục tiêu nhắm vào đồ vật chứ không phải

con người. So với lần đầu tiên vô sỉ, lần này Thiên Hậu thật sự kém một chút,

cuối cùng vì mắt đau nhức không nhịn được chớp mắt vài cái, nhưng khí thế

không kém nói: "Hình như bây giờ ta có chút vốn đàm phán, ngươi nói phải

không?"

"Khó nói lắm!" Pháo Thiên Minh lắc đầu nói: "Phải xem ta vui vẻ đến đâu,

ta không vui là mỗi người một đằng. Ta vẫn là cao thủ số một võ lâm, còn ngươi

vẫn bị truy sát."

Thiên Hậu trong lòng hồi hộp, cô biết Pháo Thiên Minh không nói dối,

người này rất coi trọng lợi ích, nhưng đôi khi lại rất mất lý trí.

Pháo Thiên Minh cười, một nụ cười của kẻ chiến thắng: Nhãi con, ngươi

còn non lắm.

"Vậy ngươi có đang vui vẻ hay không vui?" Dẫu Thiên Hậu vẫn giữ vẻ

mạnh mẽ, nhưng nội dung câu nói đã lộ rõ nỗi sợ hãi trong lòng cô có.

"Ta vui hay không vui, hoàn toàn quyết định bởi điều kiện ngươi đưa ra."

"Vậy... Hình như nơi này không phải chỗ bàn chuyện, không bằng đến quán

rượu của ngươi đi."

"Ngại quá, tầng một quán rượu quá tạp nham, tầng hai phải là bằng hữu mới

có thể vào được."

Thiên Hậu nhìn Pháo Thiên Minh nói vài vấn đề, những vấn đề đều bị y áp

chế, cực kỳ bị động!"Vậy thì đi Lạc Dương tìm một phòng riêng?" Thiên Hậu

lùi lại một bước.

"Hay là đi tới chỗ ta đi! Ta tạm thời mở chỗ cho ngươi."

"..." Thiên Hậu cắn răng, nhưng ả không phải người thường, lập tức khôi

phục nói: "Được. Ngươi đi trước đi, hai giờ sau gặp lại. Ta còn có mấy vị bằng

hữu ở Thiếu Lâm phái, tìm bọn họ có chút việc riêng."

"Được!" Pháo Thiên Minh đáp ứng, trước khi đi còn tiện thể quay đầu lại nở

một nụ cười quỷ dị, chuyện này khiến cho Thiên Hậu có cơn kích động muốn

ăn tươi nuốt sống y.

Vô Song Ngư nói: "Ngươi có chú ý tới áo choàng của cô ta không?"

"Áo choàng?"

"Oh! Ta quên ngươi luôn thờ ơ với trang bị, là một món đồ trắng không có

yêu cầu đẳng cấp, thậm chí không có bất kỳ phòng ngự nào kèm theo, tác dụng

duy nhất chính là trang trí."

"Hả?" Pháo Thiên Minh rơi vào trầm tư, đây là mạnh nhất cũng có lúc trúng

chiêu, Thiên Hậu cầm Đồ Long đao, nói thật tuy y hơi kinh ngạc nhưng cũng

chẳng suy nghĩ gì nhiều. Trò chơi này vốn là trí tuệ hơn võ lực, nhất định là có

trọng điểm mà mình không nghĩ đến, bị Thiên Hậu bắt được. ... Hàng Châu

Không Có quán rượu.

Trên bàn trống không, thân là địa chủ nên Pháo Thiên Minh cũng không có

ý định mời khách.

Đúng là hẹp hòi! Trong lòng Thiên Hậu lại mắng một tiếng. Nhưng địa chủ

không mời khách mà bản thân lại phải uất ức mời tên địa chủ này, ả ta cảm thấy

chuyện này không nên xảy ra trên người mình. Vì vậy ả không gọi, cũng không

nói gì, cứ ngồi như vậy.

"Bộp." một tiếng, Pháo Thiên Minh lấy ra chai một Cocacola, uống hai

ngụm, cảm thấy không đúng, nâng chai nước hỏi Thiên Hậu: "Hay là... cùng

uống?"

"Ta tự có." Thiên Hậu thở dài, từ trong túi lấy ra một chai nước suối, nhưng

khi ta vặn nắp ra thì phát hiện Pháo Thiên Minh lại nở nụ cười quỷ dị ấy, lúc ấy

tâm trạng uống nước trực tiếp biến thành tâm trạng uống máu. Mỗi lần bị coi

thường, cảm giác này thật sự khiến cô ả nổi điên.

Pháo Thiên Minh thấy cũng đã đủ, gọi lớn: "Tiểu nhị mang thức ăn lên." Rất

nhanh một đĩa mì xào được bày ra trước mặt Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên

Minh ăn một miếng rồi đột nhiên nói với Thiên Hậu: "Chỗ ta quen chia đều tiền

ăn, nếu không... cùng ăn với ta?"

"Ta không đói!" Thiên Hậu nghiến răng nói: "Ngươi cứ ăn đi, ăn chậm một

chút, đừng bị nghẹn chết."

Pháo Thiên Minh lại ăn thêm hai miếng, nghe thấy bên kia truyền đến một

tiếng nuốt nước bọt, tay trái ôm bụng, mặt vô cảm tập trung ăn mì. Lúc này bên

kia lại truyền đến một tiếng nuốt nước bọt nữa, lần này Pháo Thiên Minh thật sự

không nhịn được, trực tiếp ra một sợi mì qua lỗ mũi, vừa cười vừa gọi to: "Tiểu

nhị, mang cho ta một bát canh."

"Thanh Mai Chử Trà! Ngươi đủ chưa?" Thiên Hậu vỗ mạnh xuống bàn, nổi

giận đùng đùng, rất tức giận, vô cùng tức giận.

"Tiểu nhị, mang bát mì là được rồi." Pháo Thiên Minh mỉm cười nhìn Thiên

Hậu nói: "Hiện tại ta biết ngươi lấy được Đồ Long đao như thế nào rồi. Nhưng

ngươi làm chuyện xấu xa như vậy, không cảm thấy rất ghê tởm sao?"

"Cái gì xấu xa... chuyện gì?" Thiên Hậu nhỏ giọng hơn rất nhiều.

Pháo Thiên Minh nhìn Thiên Hậu rồi hỏi: "Vì trò chơi mà đến mức đó sao?"

Sau khi Thiên Hậu im lặng một hồi, Cô nói: "Một con gà rừng thì giá 100

đồng, hơn nữa ta cũng không làm gì." Nói thì nói như vậy, nhưng nước mắt thì

không nghe lệnh mà rơi xuống.

Pháo Thiên Minh hỏi: "Ngươi thiếu tiền?"

"Không thiếu!" Cô đáp.

"Vậy sao ngươi?" Pháo Thiên Minh hỏi tiếp.

Cô nói: "Ta muốn những kẻ ức hiếp người của ta phải trả giá đắt."

Pháo Thiên Minh sờ sờ bụng mình nói: "Nhưng hình như ta là người ức hiếp

ngươi nhiều nhất."

Cô nói: "Ngươi... ngươi thì ta hiểu. Ta đang nói những bang hội kia, ta hoàn

toàn không làm gì, bọn họ vừa phát hiện ta đang ở điểm phục sinh là phái người

ngăn cản ta, còn nói cái gì mà trừ hại cho giang hồ, hơn nữa chặn lại cả ngày

trời. Nhưng ta vốn không quen biết gì họ... Mà rõ ràng ngươi và Độc Hành đắc

tội với nhiều người hơn ta, vì sao bọn chúng không dám ngăn cản các ngươi,

còn không phải sợ các ngươi, đánh không lại các ngươi. Dựa vào đâu mà bắt nạt

một cô gái như ta? Bọn chúng dựa vào đâu chứ?"

Pháo Thiên Minh thở dài, sau đoạn vừa rồi y đã hiểu nghi vấn Thiên Hậu

cầm Đồ Long đao tới, chỉ một lời giải thích, Thiên Hậu là tân thủ. Không phải

tân thủ cấp 10, mà là tân thủ được bảo hộ, không thể PK. Muốn hoàn thành

bước lột xác như vậy, thế thì chỉ có một biện pháp, đó là liên tục phi lễ bộ phận

quan trọng của NPC nam giới, bị Hắc Bạch Song Sát bắt được lần thứ ba chém

cho về tân thủ thôn, bọc đồ, võ công, môn phái toàn bộ biến mất. Đương nhiên

chắc chắn cô đã nhận được nhiệm vụ Đồ Long đao. , Dùng tín vật hoặc thứ khác

trao đổi với Tạ Tốn lấy Đồ Long đao, cho nên cô chỉ có thể để nước khoáng

trong túi, Đồ Long đao thì chỉ có thể cầm trong tay. Cho nên cô muốn Pháo

Thiên Minh chờ cô hai giờ, bởi vì tân thủ chỉ được bảo hộ PK, không được bảo

hộ quái vật, cô buộc phải nhờ bọn Đông Dâm bảo vệ trở lại thành trấn. [Giải

thích trước, không thì Hà Tả sẽ bị phân giải)

"Ngươi đã từng nghĩ tới, ngươi lừa gạt trang bị hoặc võ công của người

khác là không đúng?"

"Lừa gạt người khác phải ngồi tù mấy năm à? Cướp bóc giết người phải

ngồi tù mấy năm à?" Thiên Hậu hỏi ngược lại.

Pháo Thiên Minh bắt đầu suy nghĩ rồi nói: "Chúng ta đổi sang vấn đề khác,

bị một người mình tin tưởng lừa gạt, có phải là chuyện còn khó chịu hơn chết

không?"

"Đáng đời bọn chúng, ai bảo bọn chúng háo sắc?"

"Miệng nhiều người xói chảy vàng! Ta đã nói từ sớm, nếu ngươi không có

chỗ dựa, thì đừng có chơi trò chơi kiểu đó."

Thiên Hậu đặt Đồ Long đao lên bàn rồi nói: "chỗ dựa? Ta tìm được rồi." Nói

xong nhìn chằm chằm vào Pháo Thiên Minh.

"Cửu Âm Chân Kinh?"

"Ừm! Kèm theo Cửu Âm Bạch Cốt trảo."

"... Nói điều kiện của ngươi đi."

"Ta chỉ cần Cửu Âm Chân Kinh, toàn bộ binh khí về ngươi, ta còn giúp

ngươi tìm thợ rèn tốt tu bổ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play