Đại Hội Võ Lâm kết thúc, diễn đàn cãi vã, tin tức bên lề sau vài ngày đã

biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Không đến mười ngày, mọi người

đã cùng nhau quên sạch sẽ việc này. Thứ này giống như ngôi sao hết thời, thỉnh

thoảng lôi ra xào lại, mọi người rất ít khi suy nghĩ lại chuyện của bọn họ.

Người khác mười ngày, Pháo Thiên Minh chỉ mất có hai ngày. Y xác nhận

địa chỉ mới của bang hội và một số chi tiết, thân là phó bang chủ, chưa nói mỗi

tháng có thêm tiền, còn có thể không làm bất cứ nhiệm vụ gì. Còn về phần

nghĩa vụ có thể trực tiếp thêm người vào hội, Pháo Thiên Minh không có hứng

thú tham gia. Trực tiếp đóng một đống kênh, tới tìm lão Trương trò chuyện.

"Cái gì? Vân du?" Lý Minh nghe Tống Viễn Kiều nói như vậy lập tức nổi

trận lôi đình, người già ngàn năm tất thành tinh. Nhưng... ngoại trừ nhảy lên,

Pháo Thiên Minh thật sự không còn biện pháp khác. Người ở dưới mái hiên

không thể không cúi đầu, dù sao cũng mang thân phận đệ tử môn phái nhà

người ta, không thể làm mọi chuyện quá mức. Đương nhiên vấn đề chủ yếu là

đấu không lại.

Không làm nhiệm vụ nhẹ người, Pháo Thiên Minh uống rượu, luyện thuộc

cấp, cuộc sống tạm coi như thoải mái, duy nhất không tốt chính là thường xuyên

hắt hơi. - ebook truyện dịch giá rẻ

Tục ngữ nói nữ nhân là tương đối thù dai. Đặc biệt là Thiên Nhãn, thù với

Pháo Thiên Minh còn sâu hơn biển. Trước đó thì không nói, chỉ nói từ lúc trèo

lên Hoa Sơn tìm Kiếm Cầm. Cô gái này vẻ vang học tập toàn bộ quá trình Pháo

Thiên Minh trèo Hoa sơn, mò khắp Hoa Sơn hai lần... Quá trình cụ thể này

thỉnh cầu tham khảo phần nhiệm vụ tuyệt học. Cô cũng hoàn toàn hiểu rõ tại sao

nói ở cùng Kiếm Cầm sẽ rất kích thích... Thì ra là một mực kích thích thần kinh

của mình. Cô cũng không biết hiện tại chỉ là bề ngoài. Kiếm Cầm là ai? Cô gái

chân chất năm xưa, sau khi bắt cóc và buôn bán trẻ em đã bắt đầu tiến hóa vượt

mức người bình thường. Cho nên cái ngày rảnh rỗi sau này của Thiên Nhãn vẫn

luôn rất kích thích.

Dưới tình huống đất rộng người thưa, khu vực luyện cấp cá nhân của Pháo

Thiên Minh lại đạt tới hai mươi cây số vuông. Y đang cảm thán cuộc sống xa

hoa này thì điện thoại bất ngờ réo lên một cách không hợp tình hợp lý. Pháo

Thiên Minh cầm lên nhìn, thì ra là Lãnh Nhược Tuyết gọi đến."Hử?" Cách hỏi

ngược lại này khác biệt rất lớn so với tiếng "hử" cảm thán thường ngày. Mang ý

nghĩa là "Có chuyện gì thì nói thẳng đi". Điều đó cho thấy y cũng phải khách

sáo.

"Họp, ngươi không nhận được thông báo à? Đang chờ ngươi đấy."

"Các ngươi cứ họp đi. Đừng để ý đến ta." Đối với việc họp hành, Pháo

Thiên Minh vô cùng ai oán. Trừ phi là doanh nghiệp tư nhân coi thời gian là

tiền bạc, nếu không thì họp hành chỉ là một tội lỗi mà thôi.

Lãnh Nhược Tuyết cố gắng nén giận, dịu dàng nói: "Không có phó bang

chủ, không cách nào mở hội nghị. Ngươi đừng có chỉ nhận tiền công mà không

làm việc. Ta không yêu cầu gì ngươi, muốn luyện cấp thì cho ngươi hai mươi

cây số vuông; muốn trang bị ngay cả bộ trang bị Võ Đang cấp 70 cũng chuẩn bị

xong cho ngươi. Ngươi còn muốn thế nào nữa?" Nghe xong câu này, Pháo

Thiên Minh cảm thấy Lãnh Nhược Tuyết giống như oán phụ nơi khuê phòng.

"Đến đây, đến đây."

Phó bang chủ Hoàng Gia Thiên Đường: Vô Song Ngư, Thiên Nhãn, Pháo

Thiên Minh. Đường chủ: Chân Hán Tử, Tinh Ảnh, Vụ Lý Hoa, diễn viên quần

chúng 1, diễn viên quần chúng 2. Về phần bang chúng do không ít người bị

Lãnh Nhược Tuyết đuổi khỏi bang hội, hiện tại chỉ còn khoảng hai trăm.

Lãnh Nhược Tuyết nhìn Pháo Thiên Minh vào chỗ rồi ho khan một tiếng:

"Mọi người yên lặng. Bây giờ chúng ta có địa bàn riêng, các vị cũng có thể an

tâm luyện cấp và làm nhiệm vụ. Tất cả các vị đều là tinh anh của bang hội

chúng ta, tương lai Hoàng Gia Thiên Đường. lên sàn, tất nhiên sẽ có phần cổ

phần cho của các vị... Nói vòng vo nhiều rồi, bây giờ ta hỏi các vị. Các vị cho

rằng chúng ta Hoàng Gia Thiên Đường. hiện giờ thiếu thốn nhất là gì?"

Cả đám liền cúi đầu tụ tập bàn tán...

"Chử Trà, ngươi nói xem."

"Là nữ nhân." Pháo Thiên Minh đứng dậy giải thích: "Ngươi cứ luyện cấp

một mình trong hai mươi dặm vuông sa mạc suốt ba ngày, ngươi sẽ cảm nhận

được sự quý giá của giống cái. Phát biểu xong, cảm ơn, xin vỗ tay."

Tiếng vỗ tay râm ran vang lên. Đây là tiếng lòng của quần chúng. Đừng

nhìn bang chủ là nữ, phó bang chủ và đường chủ đều có nữ giới, nhưng cao thủ

chỉ có mỗi Vụ Lý Hoa. Trong Hoàng Gia Thiên Đường. , tỷ lệ nam nữ là 2:8,

nghĩa cứ tám nam nhân thì có sáu tên FA, tỷ lệ này còn này được xây dựng trên

cơ sở nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Dù sao, nữ giới chơi trò chơi vẫn có

thế yếu nhất định, Lãnh Nhược Tuyết lại chiêu mộ cao thủ nên tỷ lệ này cũng

không có gì lạ.

Lãnh Nhược Tuyết sắc mặt đen kịt, nghe xong gật đầu nói: "Có lý, khi các

đường chủ tuyển chọn người chơi nữ chắc chắn sẽ mở rộng điều kiện. Vậy mọi

người có biết thế nào là điều kiện quan trọng nhất trong bang hội không?"

Pháo Thiên Minh giành trả lời: "Là cao thủ, trả lời xong rồi, mời vỗ tay."

Sau tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, Lãnh Nhược Tuyết tuy đã đến sát bờ

vực bùng nổ, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu như cũ: "Có đạo lý. Vậy mọi người

biết tại sao một bang hội không thể thiếu hay không?"

"Là..." Pháo Thiên Minh vừa đứng lên phun ra một chữ. Lãnh Nhược Tuyết

trợn mắt, ngón tay chỉ vào Pháo Thiên Minh quát: "Ngươi câm miệng."

Xung quanh tĩnh lặng như tờ. Lãnh Nhược Tuyết điều chỉnh tâm thái ba

phút, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục mỉm cười nói: "Để ta nói cho mọi người

biết, chênh lệch lớn nhất giữa chúng ta và tam đại bang hội của hệ thống không

phải cao thủ, cũng không phải công trình, những chuyện này chỉ cần thời gian là

có thể giải quyết. Chênh lệch lớn nhất giữa chúng ta và bọn họ là BOSS. Đúng

vậy, chúng ta thiếu BOSS. Việc khẩn cấp trước mắt của Hoàng Gia Thiên

Đường là tìm kiếm BOSS cấp tông sư bằng lòng bảo vệ trụ sở bang hội..."

"Ta đề cử Võ Đang, Trương Tam Phong." Pháo Thiên Minh tiếp tục cướp

lời.

Lãnh Nhược Tuyết mỉm cười ghé vào bên tai Pháo Thiên Minh: "Ngươi câm

miệng lại cho ta! Hiểu chưa?" Nói xong ngẩng đầu nhìn bốn phía rồi nói: "Quả

thật giống như Chử Trà nói, Trương Tam Phong đương nhiên là lựa chọn tốt

nhất. Chỉ có điều hắn là NPC có chức năng..."

"Cái..." Ngay lúc Pháo Thiên Minh muốn nói lão Trương hiện đang vân du

thì Thiên Nhãn lấy một cái bánh bao nhét vào trong miệng y.

Lãnh Nhược Tuyết rất hài lòng nhìn Pháo Thiên Minh tiếp tục nói: "Lần này

chúng ta đoạt được hạng nhất, đã nhận được một nhiệm vụ. Một NPC tên là

Thích Thiếu Thương..." Tay trái của Pháo Thiên Minh khẽ giơ, Lãnh Nhược

Tuyết lại tiếp tục nói: "Y đồng ý bỏ ra một số tiền lớn để chúng ta hỗ trợ cứu

một người. Hơn nữa người này không thua kém cao thủ tông sư, chỉ cần mọi

chuyện thành công, không chỉ bang hội sẽ kiếm được tiền tài, mọi người còn

thu được tiền thưởng, vị cao thủ này cũng sẽ trực tiếp gia nhập bang, thời gian

làm nhiệm vụ là mười ngày. Nhưng sự việc trọng đại, lại là nhiệm vụ lớn đầu

tiên của bang chúng ta, nên ta muốn nghe ý kiến của các ngươi."

Pháo Thiên Minh vẫn ngậm bánh bao giơ tay, Lãnh Nhược Tuyết không

đếm xỉa tới. Sau đó đưa ánh mắt khích lệ mấy tên đường chủ, tất cả đường chủ

đứng dậy phát biểu, tỏ vẻ tán thành với nhiệm vụ này.

Một loạt âm thanh đồng ý vang lên, Lãnh Nhược Tuyết trực tiếp tiếp nhận

nhiệm vụ trên bảng thông báo hệ thống của bang hội, sau đó hỏi: "Chử Trà,

ngươi có thể nói được rồi."

Pháo Thiên Minh buông tay nói: "Ta vốn muốn nói: Kẻ hèn này sẽ không

tham gia hoạt động tự sát tập thể này."

"Tự sát tập thể?" Mọi người tập thể hỏi lại.

"Đúng vậy! Lão Thích này là bằng hữu của ta. Mấy tháng trước ta đã làm

mấy vụ cùng với hắn, tình cảm có phần sâu đậm. Sau lần hợp tác cướp bóc cuối

cùng, hắn dặn dò kỹ lưỡng, bảo ta ngàn vạn lần đừng tiếp xúc với nhiệm vụ đi

chịu chết này. Theo lời hắn, nhiệm vụ này không dưới vài ngàn cao thủ là không

thể hoàn thành. Ít nhất phải thời điểm này sang năm, người chơi mới đủ lớn

mạnh để thực hiện."

Lãnh Nhược Tuyết nhìn về phía Pháo Thiên Minh, cảm xúc trong lòng hết

sức phức tạp. Lúc nên cướp lời thì không cướp, không cướp lời thì cướp bừa,

người này ngoại trừ thèm đòn ra, thì không còn tác dụng gì nữa... Nhưng cô

cũng không phải người tầm thường, đứng dậy ra hiệu cho mọi người im lặng rồi

nói: "Dù thế nào đi nữa, nhiệm vụ vẫn phải tiếp tục. Chử Trà, Thiên Nhãn, Vô

Song Ngư, Tinh Ảnh và ta đi thực địa khảo sát một chút trước đã. Những người

còn lại giải tán, chờ lệnh."

Thương Châu cách Thương Châu trấn hai mươi dặm về phía đông.

Tuy gọi là trấn nhưng trấn này chưa bao giờ mở cửa cho người ngoài. Mấy

người nhìn lên đỉnh núi nhỏ bên trấn, bên trong không có bình dân nào, toàn bộ

đều là cấm vệ quân hoàng thành. Vô Song Ngư dùng ống nhòm nhìn một cái:

"Có khoảng ba ngàn người mặc giáp có võ công cao cấp hoặc trung cấp. Phía

đông trấn có ngọn núi, thấy một hang núi. Bên ngoài có gần trăm tên mặc giáp,

còn có... Trà, có người quen đấy."

"Ai vậy?" Pháo Thiên Minh hỏi.

"Lãnh Huyết." Vô Song Ngư nhìn lại một lúc, đặt ống nhòm xuống nói:

"Đại tỷ à, lần này chơi hơi lớn rồi. Ta đoán tứ đại danh bổ đều ở đây. Ta và Chử

Trà đã từng giao thủ với chúng, võ công, trí tuệ đều hàng nhất lưu, nhiệm vụ

này e là phải bỏ cuộc thôi."

Lãnh Nhược Tuyết nhìn về phía Pháo Thiên Minh, Pháo Thiên Minh bổ

sung thêm: "Lãnh Huyết thì ta không rõ, thuật truy tung của Truy Mệnh thì biết

một chút. Chúng ta mà vào trấn là hắn phát hiện ra ngày. Thiết Thủ nội ngoại

công cường đại, một mình hắn đứng chặn trong hang núi, chúng ta đưa bao

nhiêu người đến cũng chết bấy nhiêu. Còn có Vô Tình, không những ám khí vô

địch mà còn giỏi bày trận."

Lúc này một giọng nói vang lên từ nơi không xa: "Hơn nữa theo tin tức

đáng tin cậy, sư phụ của tứ đại danh bổ - Gia Cát tiên sinh đang đánh cờ với

mục tiêu của chúng ta - Diệt Tuyệt vương, Sở Tương Ngọc."

Pháo Thiên Minh nghi hoặc hỏi: "Sao ngươi lại tới đây, đừng nói với ta là

ngươi tới giúp đỡ."

Đúng là Thích Thiếu Thương, gã cười nói: "Đương nhiên không phải, ta chỉ

phụ trách thu gom tiền thưởng. Ta sợ các ngươi trực tiếp xông vào, nên mới cố

ý tới đây nhắc nhở các ngươi. Gia Cát tiên sinh này là cung phụng của triều

đình Bắc Tống, nếu đem so sánh với các Tổ sư gia Thập Đại Môn Phái thì cơ

bản là kẻ tám lạng người nửa cân. Hang này có tới bốn ải cửa ải, một khi phát

hiện kẻ xâm nhập sẽ báo động, khi đó tất cả nhân viên sẽ huy động toàn lực trợ

giúp trong hang, đến lúc đó chỉ e một con ruồi cũng không thể bay ra được.

Điều quan trọng nhất là trước khi rời Thương Châu trấn, Diệt Tuyệt vương Sở

Tương Ngọc không thể khôi phục võ công. Nhưng cũng có tin tốt là ngoài năm

người bọn họ, võ công của các cấm vệ quân khác rất tầm thường, chỉ có lực

phòng ngự hơi cao một chút. Được rồi, ta đi đây, bây giờ xem biểu hiện của các

ngươi ra sao."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play