Huyết Ảnh không chỉ làm việc hiệu quả, mà còn rất coi trọng lời hứa. Chỉ

sau một giờ, tài khoản ngân hàng điện tử của Pháo Thiên Minh đã nhận được

năm vạn tiền thật.

Pháo Thiên Minh vừa định gọi điện cảm ơn Huyết Ảnh thì điện thoại đã reo

lên trước. Tiểu Nhị gọi tới hỏi: "Chử Trà huynh đệ, ngươi đang ở đâu?"

"Quán rượu."

"Chờ ta, tới ngay đây."

Trong phòng riêng của Không Có quán rượu, hai người đàn ông nhìn nhau

thâm tình. Cuối cùng, Tiểu Nhị không nhịn được hỏi: "Huynh đệ, lão đại tìm

ngươi có chuyện gì?"

Pháo Thiên Minh tựa cằm vào tay trả lời: "Bắt nội gian, nghe nói còn là

hàng nhập khẩu nữa. Ngươi có biết không?"

Tiểu Nhị lau mồ hôi lạnh: "Làm sao ngươi biết?"

"Thứ nhất, người nước ngoài phương dễ mua chuộc hơn người Trung Hoa,

người Trung Hoa ít nhiều còn phải giữ thể diện. Thứ hai, ngươi là người bên

cạnh Huyết Ảnh, muốn mua thì mua đồ tốt. Thứ ba, IQ của Lãnh Nhược Tuyết

tuyệt đối thể thấp. Thứ tư, ngươi đánh giá cao ta quá, lại hốt hoảng."

"Ha ha! Lợi ích chính là trên hết mà. Ngài cũng biết đấy, trò chơi chỉ là chỗ

cho kẻ có tiền so bì thủ đoạn, chó cắn chó đầy một miệng lông. Cho dù chúng ta

chỉ là quân cờ, cũng phải là quân cờ kiếm tiền. Ngài nói có đúng không?"

"Ngươi yên tâm, dù sao cũng là bằng hữu. Ta có thiếu đạo nghĩa, nhưng

cũng sẽ không giẫm đạp lên bằng hữu để kiếm tiền. Nội gian khác là ai?"

Tiểu nhị khinh khỉnh nói: "Đâu chỉ một, còn có đến ba lận. Đừng nói người

trong trò chơi không chịu nổi sức ép tiền tài. Ngay cả trong đời thực, bình dân

cũng dễ dàng nhượng bộ trước tiền bạc. Như cái phim của Châu Tinh Trì nói:

Ta ném một triệu lên người cô khiến cô cởi hết, rồi lại ném một triệu nữa lên

người khiến cô tự leo lên người ta."

"Đưa danh sách cho ta, ta chia ngươi năm ngàn."

"Được, là Long Thành và hai diễn viên quần chúng... Đây là tài khoản của

ta."

Pháo Thiên Minh nhận số tài khoản, bắt tay tiểu nhị nói: "Trung Quốc có

câu tục ngữ: Không tiền phi nghĩa người không giàu. Có tiền thì mọi người

cùng nhau phát tài. Cướp của người giàu chia cho người nghèo là nghĩa vụ của

mỗi công dân. Hợp tác vui vẻ nhé."

"Còn hạng mục khác đừng quên ta."

"Đương nhiên rồi."

Rất nhanh chóng, khoản thu nhập thứ hai đã vào tay. Nội gian cùng nội gian

hợp tác, cùng bán đứng nội gian. Thật đơn giản.

Trước đêm chiến dịch bắt đầu...

Ngũ đại hộ pháp của Lãnh Nhược Tuyết: Lam Sắc, Tinh Ảnh, Thiên Nhãn,

Chân Hán Tử, còn có Nga Mi đệ nhất cao thủ Thiên Thiên.

"Tinh Ảnh, sau khi bang chiến bắt đầu tìm cơ hội tự sát, xong việc gửi cho

ngươi năm ngàn."

"Năm ngàn? Chử Trà có phải ngươi lại làm sát thủ không? Thế có vẻ không

tốt cho lắm?"

"Là tiền thật. Huyết Ảnh cho." Lúc trước Pháo Thiên Minh đã thương lượng

với Huyết Ảnh . Tinh Ảnh sẽ tự sát, Huyết Ảnh hoàn toàn đồng ý.

"Ta sẽ lập tức đi tìm chết."

Số lượng tối đa tham gia bang chiến là một ngàn người. Tuy nhiên các bang

lớn có thể xin tách thành mấy phân đà. Hơn nữa có thể đảm bảo trong tình

huống người khá chưa chết sạch, các phân đà sẽ không chạm mặt nhau. Khi thời

gian đến, các bang hội tham gia sẽ tập trung đầy đủ tại phó bản, sau đó có một

phút đếm ngược. Đây cũng chính là thời gian mọi người đặt cược.

Hoàng Gia Thiên Đường của Lãnh Nhược Tuyết có ba trăm người, nhưng

mỗi người đều là cao thủ. Lần này họ phải đối mặt với một bang hội nhỏ, bang

phái làm nền với bốn mươi thành viên.

Một trấn nhỏ vô danh, hai bên đường là ghế khách danh dự nơi các bang chủ

quan sát. Trước khi ngũ hộ pháp xuất trận, họ không được xuất hiện trên chiến

trường. Phía đông đường là bang phái làm nền, phía tây là Hoàng Gia Thiên

Đường, giữa họ là hai con đường tên là đường số một và đường số hai. Cảnh

tượng như hai băng đảng tranh giành địa bàn.

"Giết!" Khi đếm ngược kết thúc, Tinh Ảnh lao ra như thể uống thuốc kích

dục, hét lớn một tiếng rồi ỷ vào khinh công cao siêu mà một mình xông lên. Ba

phút sau, đại quân đã điều chỉnh đội hình theo sự chỉ huy của Thiên Nhãn và

tiến đến điểm giao chiến. Trong số bốn mươi kẻ địch ban đầu, ba tên vẫn còn

vùng vẫy, trong đó có cả bang chủ của chúng.

Tinh Ảnh khóc lóc nhắn tin cho Pháo Thiên Minh: "Thân thủ vậy thử, muốn

chết cũng khó."

Phương án tốt nhất là ít không địch lại nhiều, ra sức chiến đấu mà chết, nếu

không rất dễ lộ ra sơ hở trước mắt Lãnh Nhược Tuyết. Cầm lương lại còn nhận

hối lộ, dù thế nào cũng phải có đạo đức nghề nghiệp, ít ra cũng phải làm sao cho

trên không có lỗi với người xem, dưới không thẹn với bách tính.

Thăng cấp!

"Giết!" Tinh Ảnh lại là người đầu tiên xông ra, năm ngàn tiền thật khiến

Tinh Ảnh như ác quỷ địa ngục. Lần này đối thủ của bọn họ hơi hơi hơi mạnh

hơn, có trăm người trở lên, lại bố trí mười mấy kỵ binh xung kích trận. Không

ngờ thế trận mới vừa thành, chưa kịp tấn công đã thấy một người tóc tai rối bù

xù lao thẳng tới, trong miệng còn hô hét: "Ai tới giết ta đi, ai tới giết ta đi."

Kẻ địch lập tức kinh ngạc đến ngây người, chờ khi lấy lại tinh thần, người ta

đã hạ gục năm đồng đội bên mình, thế trận kỵ binh trực tiếp bị phá vỡ. Đám

người sợ hãi, Tinh Ảnh thì giận dữ, đúng là quá đáng, ta giơ ngực ra đỡ thương,

ngươi sợ cái chiêm gì.

Thiên Nhãn có bài học lần đầu, lần này vừa thấy Tinh Ảnh quậy phá lao ra,

hắn trực tiếp vung tay lên, một nhóm đông binh mã yểm hộ tiến lên. Kết quả

Tinh Ảnh bị thương nhẹ, vẫn không chết nổi.

Trong trận chiến không hề kịch liệt, Tinh Ảnh và Pháo Thiên Minh quay

sang nhìn nhau, hai chỉ có thể nuốt cay đắng vào trong lòng.

Thời đại này kiếm tiền thật không dễ dàng, nếu cứ không gặp đối thủ, không

có tình thế giằng co, cho dù Pháo Thiên Minh có mạnh mẽ đến đâu cũng không

kiếm không được đồng nào.

Thăng cấp!

"Giết!" Tinh Ảnh như nuốt hai hộp Viagra, vạn tám thành nội lực lao thẳng

tới. Lần này hắn học khôn, không chỉ bỏ lại chiến hữu, đến lúc hết nội lực tự

nhiên sẽ bị giết. Sau đó giải thích: Mình dùng thân thể kích hoạt bẫy độc của kẻ

địch, mở ra con đường sáng lạn cho lực lượng chính nghĩa.

Nhưng từ xưa tới nay, tìm chết là khó nhất... Đến phố đông, Tinh Ảnh sững

người, một người đầu đội chữ bang hội đang nhìn mình với vẻ rầu rĩ tức tối.

Không chỉ không có tiểu đệ ở bên cạnh, vị bang chủ này đã gác đại đao lên cổ

mình.

"Ta sẽ không để lại cho các ngươi bất cứ trang bị nào." Bang chủ phe địch

hét lớn một câu bi tráng, rồi đao trong tay dồn sức...

"Đừng..." Tinh Ảnh lăn lộn bò đến trước ánh sáng trắng tử vong kia, quỳ

xuống đất, cúi đầu, khóc lóc...

Mặt trời dần lặn về phương Tây, Pháo Thiên Minh đồng tình ngồi bệt xuống

bên cạnh Tinh Ảnh, lấy ra một chai Cocacola rồi đưa cho hắn. Tâm trí y cũng

bắt đầu rối bời. Ông trời ơi, hai ngày qua ngài giở quẻ đủ chưa, chẳng lẽ lần này

ta lại lật thuyền?

Vận mệnh cuối cùng cũng sẽ thay đổi, con người cuối cùng cũng sẽ gặp khó

khăn. Lần này, nhân số phe đối thủ của hoàng gia không nhiều lắm, chỉ khoảng

bốn mươi người, nhưng mỗi người đều có võ công tốt, ý chí chiến đấu còn hết

sức mạnh mẽ. Lần này Tinh Ảnh không còn phải hô hào nữa mà trực tiếp xông

lên. Có điều, lần này hắn không dám vận tới tám thành thắng nữa. Lãnh Nhược

Tuyết đã tìm hắn để tâm sự. Cô rất khâm phục tinh thần dũng cảm của hắn, hơn

nữa còn dùng tiền thưởng để khuyến khích hắn tiếp tục cố gắng. Tuy vậy, cô hy

vọng hắn có thể chú ý đến trạng thái của bản thân, cẩn thận không để lật thuyền

trong ao tù. Có thể thấy Lãnh Nhược Tuyết rất hài lòng với việc bang hội không

có thương vong, quy phần lớn công lao lên đầu Tinh Ảnh.

Nhất định phải gặp ai đó có ý chí chiến đấu, Thượng Đế ơi, từ trước đến nay

ta chưa từng cầu xin ngài điều gì. Giờ đây xin ngài chiều theo điều ước nhỏ

nhoi này của ta. Tinh Ảnh cầu nguyện rồi lao vào phố đông...

Vừa bước vào phố đông, hắn đã há hốc mồm kinh ngạc, bởi trước mắt hắn

chắc chắn là một nhóm người có ý chí chiến đấu mãnh liệt. Nhưng... Tinh Ảnh

chậm rãi đeo bao tay Thiên Tằm rồi gửi tin nhắn: "Chử Trà, mau tới diệt trừ lũ

ranh con này đi."

Pháo Thiên Minh nhận được tin nhắn, tới xem tình hình. Sau đó thì vui rồi,

bốn mươi người kia đều là Võ Đang phái. Đừng nói chỉ năm ngàn, dù cho sáu

ngàn, Tinh Ảnh cũng không muốn mất mặt trước Võ Đang phái. Dĩ nhiên, nếu

bảy ngàn thì có lẽ còn suy nghĩ lại...

Mặc dù Võ Đang phái là phái lưu manh, nhưng vừa thấy Tinh Ảnh và Pháo

Thiên Minh, cả đám lập tức run rẩy: Hai tên BOSS trấn phái, đạt hạng nhất và

hạng ba trong tại đại hội Minh chủ. Chuyện cũ của bọn họ người ngoài không

biết, nhưng trong Võ Đang lại là đề tài bàn tán sôi nổi, về cơ bản là tấm gương

cho mọi người học tập. Tâm địa thâm độc lắm ý tưởng xấu xa, võ công cao

cường kèm theo thần binh. Đừng nói có bốn mươi người, cho dù là bốn trăm

người, dũng khí của bọn họ cũng nguội mất một nửa.

Năm đệ tử Võ Đang bước ra, đầy bi thương nói: "Đại sư huynh, Chử Trà sư

huynh, xin hãy giữ lại đồ đạc cho chúng ta. Xin mời!" Năm người nói xong,

đồng loạt nhắm mắt chờ chết.

Pháo Thiên Minh thở dài giết người, sau đó giao dịch đồ đạc dồi dào cho đệ

tử Võ Đang bên cạnh. Tiếp theo ánh sáng trắng lóe lên, bang chủ xuất hiện, hiển

nhiên là Võ Đang E có tỷ lệ xuất hiện nhiều nhất.

Võ Đang E tiến lên vài bước: "Các vị có định quét hết bang chủ bình thường

một lượt không? Xem xem sẽ rơi rác rưởi gì, cho dù là rác cũng nhặt hết có

được không."

Pháo Thiên Minh quay đầu lại rồi nói: "Không kịp nữa rồi, đại quân sắp tới,

muốn chết thì phải tranh thủ lúc này."

"Được rồi!" Võ Đang E lại tiến lên vài bước dặn dò: "Tuyệt đối không được

tham ô đâu đấy."

"Biết rồi, dù có rơi ra lão Trương cũng giữ lại giúp ngươi." Pháo Thiên

Minh không kiên nhẫn nổi, giải quyết luôn Võ Đang E.

Thăng cấp, bang hội duy nhất hoàn toàn không tổn hại liên tục thăng cấp.

Hoàng Gia Thiên Đường gia đã trở thành tiêu điểm trong bang chiến.

Nếu mấy trận trước võ công phe địch không ra sao, vậy thì lần này hơn hai

trăm kỵ binh đều là cao thủ. Hơn nữa bang chủ của bọn họ rất không đơn giản,

trong giang hồ cũng là người có máu mặt, tên của hắn là Ái Niếp Niếp.

"Ảnh ca." Tinh Ảnh chạy tới phố Đông, một thủ lĩnh kỵ binh phố Đông sau

khi nhận được lệnh lập tức xuống ngựa, rất khách khí chào hỏi Tinh Ảnh.

Tinh Ảnh gãi gãi đầu, cũng khách khí trả lời: "Huynh đệ là?"

"Chúng ta là Anh Hùng bang, không ngờ lần này gặp được Ảnh ca ngà. Đại

ca của chúng ta dặn dò, chắc chắn ngươi và Trà ca cũng không nghĩ tới chuyện

sẽ gặp được người mình, thay vì bối rối như vậy, không bằng chúng ngươi tạm

lui qua một bên, chúng ta đánh trước. Lát nữa nếu chúng ta thua tất nhiên không

còn lời gì để nói. Còn nếu chúng ta thắng, sẽ tuyệt đối không đả thương bang

chủ của các ngươi trước mà khiêu chiến các ngươi trước. Nếu các ngươi không

đồng ý, đại ca của chúng ta cũng nói rồi, để các ngươi giết được là, đang trước

mặt mọi người, huynh đệ lại đi trở mặt trước thì thật quá khó coi. Các ngươi

thấy đề nghị của chúng ta hợp lý chứ?"

Tinh Ảnh gấp gáp nhắn tin cho tên vô sỉ Ái Niếp Niếp, lại bị nhắc nhở người

ta không ở trong khu vực này, không cách nào nhận tin. Vô sỉ chỗ nào? Ái Niếp

Niếp dùng chiêu này là trực tiếp phế bỏ hai đại cao thủ trong Hoàng Gia Thiên

Đường.

Nhưng người ta đã nói đến mức này rồi, chẳng lẽ Tinh Ảnh lại không đáp

ứng? Nước mắt chảy ngược vào lòng thuật lại tình hình cho Lãnh Nhược Tuyết,

Lãnh Nhược Tuyết tỏ vẻ đồng ý, sau đó hắn và Pháo Thiên Minh kéo nhau ra

góc vẽ vòng tròn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play