Thiên hạ đệ nhất, ai có thể là đệ nhất thiên hạ? Độc Cô chỉ dám cầu bại,

Đông Phương chỉ có thể bất bại. Ai biết làn sóng sau nào đó có thể đập chết

sóng trước trên bờ cát. Hỏi thiên hạ có ai dám tự xưng là đệ nhất thiên hạ?

"Mới đó đã giúp ta dựng bia? Không nghĩ xem người khác có thẹn hay

không à." Pháo Thiên Minh xấu hổ rút kiếm đứng trước bia đá thiên hạ đệ nhất,

gọi hệ thống ra chụp ảnh lia lịa, rồi phi thân rút kiếm, khắc thêm bốn chữ lớn

Thanh Mai Chử Trà trên hàng chữ thiên hạ đệ nhất. Sau đó hạ cánh, tay vẽ hoa

kiếm tạo dáng. Đúng lúc ngửa mặt lên trời ngâm làm thơ tục tĩu thì bị Vụ Lý

Hoa kéo vào đài truyền tống.

Có kẻ dám xưng mình là đệ nhất thiên hạ nhưng không có ngọn núi nào dám

tự xưng như vậy. Ngọn núi này tên là Thiên Hạ Đệ Nhất sơn chứng minh phẩm

đức của đám thiết kế sánh vai với Pháo Thiên Minh. Bốn phía vách đá dựng

đứng, cao hơn 7000 mét. Đỉnh núi là vùng đất trống 300 mét vuông, bên rìa

vách đá dựng đứng có mười một truyền tống trận, có thể dịch chuyển những

người xem lên không trung.

Trong đó trên không trung phía đông nam có lá cờ lớn phất phới, ghi là Võ

Đang. Thiếu Lâm, Ma Giáo, Cái Bang, Nga Mi, Vu Sơn, Anh Hùng, Thái Ất,

Bảo Tướng, Hoa Sơn mỗi khán đài của chiếm một vị trí, cờ lớn phía chính bắc

tung bay ghi chữ Ẩn Thế. Ngoài các môn phái ẩn thế, chư vị Tổ sư gia của thập

đại phái chính thống đều tề tựu đầy đủ, còn có đầu sỏ thứ một hai ba của các

phái, cùng với phó đầu sỏ số một hai ba, bí thư, phó bí thư, vân vân, ngồi ở

hàng trước, một máy bán nước và thức ăn tự động ở bên khán đài.

Căn nguyên của hủ bại chính là phô trương. Pháo Thiên Minh và Vụ Lý

Hoa bịn rịn chia ly sinh tử, sau đó nhảy vào truyền tống trận, đến khán đài cao

mười mấy mét. Hàng trước là lãnh đạo bỏ qua, hàng sau... Pháo Thiên Minh

phát hiện hàng sau còn có người, Tinh Ảnh gác chân cười gian với ta: "Sao giờ

mới tới? Ta đợi ngươi hai khắc đồng hồ rồi."

"Xì! Nếu không phải bên ta còn phải kéo theo Vụ Lý Hoa, ta có thể đến từ

hôm qua rồi. Này! Có người quen tới chưa?"

"Thiên Hậu đến trước ngươi một bước, ba người còn lại không quen." Tinh

Ảnh không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Pháo Thiên Minh, nhanh chóng thu

hồi động tác khoác lác của mình, chen lên nói: "Trà ca, cho mấy gói."

"Cái gì?" Pháo Thiên Minh biết rõ còn cố tình hỏi lại.

"Thuốc ấy! Cho nhiều chút, cả thuốc nội lẫn thuốc ngoại."

Pháo Thiên Minh liếc nhìn hắn, cởi gói nhỏ sau lưng ném qua nói: "Tự lấy

đi."

"Ô! Ta tưởng ngươi chỉ mang theo vài gói là tốt lắm rồi, không ngờ ngươi

dời cả tiệm thuốc đến đây. Không phục không được." Tinh Ảnh vui vẻ nhét

thuốc vào túi."Có tiền không?"

"Được voi vòi tiên à!" Pháo Thiên Minh tuy nói thế nhưng vẫn đưa qua một

tờ ngân phiếu 500 vàng sang, còn bổ sung: "Mua thanh kiếm, còn lại không

nhiều. Tiết kiệm chút đi."

"Ngươi... ngươi thật sự có à." Lần này Tinh Ảnh thực sự kinh ngạc. Cho

thuốc còn có thể hiểu được, cho ngân phiếu thì không hiểu nổi. Chẳng lẽ thằng

nhãi này là con nuôi của các đám thiết kế trò chơi sao? Nhưng Tinh Ảnh là

người có lý trí, sẽ tuyệt đối không hỏi vấn đề này ra khỏi miệng. Một chiêu

khinh công đã đến chỗ máy bán hàng, ném ngân phiếu vào rồi gọi vài món ăn

cùng nước uống.

"Còn phải đợi thêm bao lâu nữa?" Pháo Thiên Minh uống một ngụm

Cocacola rồi hỏi.

"Còn mười bảy giờ." Tinh Ảnh nhìn đồng hồ trả lời rồi hạ thấp giọng nói:

"Trà, dọc đường tình cờ nghe được một tin tức, tất cả tuyển thủ trong Tinh Anh

đường của Huyết Ảnh, nếu gặp ngươi sẽ áp dụng đấu pháp liều chết đả thương."

Pháo Thiên Minh đến bên tai Tinh Ảnh thì thầm: "Việc này ai cũng biết, một

vết thương có thể đến chỗ Huyết Ảnh đổi hơn 200 tiền thật... Sao ngươi phải lén

lén lút lút nói ra như vậy?"

"Ta..." Tinh Ảnh bẽ bàng. Đây không phải mình đang kề tai nói nhỏ ư,

chẳng lẽ mình là Hachiko trong truyền thuyế? Tinh Ảnh lắc đầu cởi áo choàng

áo ra nói: "Chân Võ pháp bào, chuyên dùng cho Võ Đang, tăng thêm một cảnh

giới nội lực, là trang bị không thể rớt xuống, ngươi cầm lấy mà dùng."

"Tặng cho ta ư?" Pháo Thiên Minh kinh ngạc hỏi.

"Nghĩ hay nhỉ." Tinh Ảnh nhoẻn miệng nói: "Thứ này không phải của ta.

Lão Trương cố ý không đóng cửa ngay trước mặt ta, đi du ngoạn một giờ. Ta

lẻn vào trong đại điện chôm được. Sau đó lão Trương tìm ta tâm sự, bảo ta sau

Đại Hội Võ Lâm nhất định phải tìm lại đồ đã mất trộm."

"Ảnh ca, ngươi trở nên vĩ đại như vậy từ khi nào thế?" Pháo Thiên Minh

cảm động.

"Ài! Nội công của ta dù có nâng cũng chỉ có thế mà thôi. Mặc vào, nói ta

nghe cảm giác thế nào."

Pháo Thiên Minh lột áo mặc lên, kiểm tra rồi nghi ngờ nói: "Có nhắc nhở

cái gì mà nội lực tự nhiên thiên thành, lấy không hết, dùng mãi không cạn.

Chẳng lẽ..." Pháo Thiên Minh vung tay lên, một thanh phi đao cắm trên cái ghế

cách đó mười mét, mừng rỡ như điên nói: "A ha, bảo bối rồi, nội lực vô hạn...

Con mẹ nhà nó chứ..."

Tinh Ảnh nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

"Ta chỉ mang mười thanh phi đao... Ta chỉ mang có mười thanh phi đao mà

thôi." Pháo Thiên Minh rơi lệ, vội vàng bay lại lấy thanh phi đao còn để trên

ghế. Nếu là lúc bình thường thì chỉ cần ba đống phi đao, thiên binh vạn mã cũng

dám xông pha một phen.

Tinh Ảnh lo lắng nhíu mày hỏi: "Ngươi nghĩ sao, Tổ sư gia các phái khác có

gian lận như Tổ sư gia môn phái ta không?"

Pháo Thiên Minh đáp: "Chắc chắn là có, thiên hạ quạ đen như nhau cả.

Nhưng ngươi đừng lo, tuy chúng có Tổ sư gia giống như Tổ sư gia của chúng

ta, nhưng lại không có đại sư huynh như đại sư huynh của chúng ta." Không

được cho phép dám lén lút chạy cấm địa. Đây là trò chơi, vừa bước vào là bị

phát hiện ra ngay. Trong mười vị đại sư huynh, ngoài Tinh Ảnh ra, Pháo Thiên

Minh không thấy có ai to gan dám làm việc ti tiện như vậy.

Lại một lúc sau, dưới chân núi bỗng sáng lên. Vô Song Ngư và Phích Lịch

hiện ra trên đỉnh núi. Pháo Thiên Minh phe phẩy mấy tờ ngân phiếu, Tinh Ảnh

cầm túi thuốc lên, hai người ra sức la lớn: "Huynh đệ lên đây trò chuyện!"

Đôi mắt Vô Song Ngư sáng rực lên, thấy có tiền lại có thuốc, vội vàng chạy

đến truyền tống trận của Võ Đang... Nhưng không kích hoạt được, đành nói:

"Các ngươi xuống đây đi, ta không thể được."

Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh cười khẩy đáp: "Chúng ta không xuống

được." Vô Song Ngư và Phích Lịch giận dữ giơ ngón tay giữa lên trời.

Kiếm Cầm xuất hiện trên đỉnh núi, thấy hai gã bỉ ổi đang vẫy tay với mình,

bèn cầm túi nhỏ hỏi: "Chử Trà, cần thuốc không?"

Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh liếc nhìn nhau rồi đồng thanh đáp: "Không

cần."

"Vậy cần ngân phiếu không?"

"... Không cần." Pháo Thiên Minh phát hiện hóa ra muốn trêu chọc người

khác, thường gặp phải đả kích tâm linh. Tinh Ảnh càng vậy.

Mỗi giờ trôi qua, số người đến càng thưa thớt. Khi trận đấu chỉ còn một giờ

nữa là bắt đầu, trong đám bằng hữu của Pháo Thiên Minh chỉ vẻn vẹn tới thêm

Chân Hán Tử và Tiểu Nhị. những người quen khác còn có cả nhóm Lam Sắc,

Độc Hành, Tứ Ngũ Lục. Ngoài mười mấy người quen mặt trong Tinh Anh

đường, tổng cộng chỉ có 108 người chơi lọt vào bán kết. Võ Đang ngoài Pháo

Thiên Minh và Tinh Ảnh chỉ còn một mình Võ Đang E. Anh Hùng môn còn thê

thảm hơn Võ Đang khi chỉ có một nữ nhân Tinh Anh đường trình diện. Về phía

Huyết Ảnh và Lãnh Nhược Tuyết đều không lọt được vào vòng đấu.

Khi trận đấu sắp sửa bắt đầu, còn cách nửa giờ, cuối cùng cũng có thêm một

người đến. Pháo Thiên Minh vội vã ra tiếng: "Khoan đã". Rồi quăng xuống một

gói tiền bạc thuốc men và một chai Cocacola.

Xa vội vàng nhặt gói hàng lên xem xét rồi vẫy tay lên cao hô to: "Xem như

ngươi có lương tâm..."

Pháo Thiên Minh cười khẩy, làm động tác chữ V chiến thắng. Sau ba ngày

chờ đợi, cuối cùng thời khắc trọng đại cũng đã đến.

Trước tiên, pháo hoa phóng elen khắp núi. Do không tốn kém và không sợ

cháy rừng, cảnh tượng rực rỡ không thể diễn tả bằng lời.

Khi pháo hoa vừa dứt, một Tiểu Thiên Sứ bay lên không trung cầm loa hô:

"Hiện tại chuẩn bị sắp bắt đầu trận đấu tranh ngôi vị minh chủ võ lâm mà ngàn

vạn nhân dân mong chờ. Trước tiên cần nói rõ, lần đấu này áp dụng phát sóng

trực tiếp tại chỗ. Những ai không phải tuyển thủ thi đấu mà muốn xem đấu phải

nộp phí xem mỗi giờ 1vàng. Ai không nộp tiền sẽ bị cắt sóng. Bây giờ ta sẽ

công bố luật lệ thi đấu."

"Cuộc tranh tài áp dụng luật loại trừ tử vong, mỗi người một tổ, chọn đội

ngẫu nhiên tiến hành quyết chiến. Không gian thi đấu sẽ được tạo ngẫu nhiên,

nhưng diện tích có hạn, không sợ bị ngã chết thì có thể nhảy ra khỏi không gian

thi đấu. Do thời gian thi đấu có thể kéo dài, chúng ta sẽ cung cấp miễn phí bánh

bao và nước uống để duy trì sức khỏe. Ai không sợ chết có thể chào hỏi tiểu nhị

ở khán đài."

"Các bộ phận cơ thể bị mất trong khi thi đấu sẽ không thể phục hồi, vết

thương không có thuốc trị sẽ được khép lại theo tiêu chuẩn vết thương thực tế."

"Lần thi đấu này phát hành vé cược mỗi tờ 100 vàng, dựa trên đánh giá kỹ

năng của mỗi tuyển thủ để đưa ra tỷ lệ cược. Tất cả mọi người có thể mua vé ở

hệ thống. Luật lệ đã công bố xong, bây giờ mời Tổ sư gia Đạt Ma của Thiếu

Lâm đến nói chuyện với mọi người. Mong mọi người chào đón!"

"Con mẹ nó, ta chỉ có 500 vàng." Pháo Thiên Minh như muốn phát điên, sao

không tiện tay lấy ít ngân phiếu ở chỗ Vụ Lý Hoa đem ra đặt cược. Mở hệ thống

ra xem xét, tỷ lệ đặt cược của bản thân rất thấp là 1 ăn 1,20. Nhưng y không

phải là người thấp nhất, Lam Sắc còn đạt tới 1 ăn 1,15.

Tinh Ảnh ở bên cạnh xem xong cũng kinh ngạc nói: "Không ngờ hệ thống

coi trọng Lam Sắc nhất."

"Gặp quỷ rồi!" Pháo Thiên Minh hừ lạnh nói: "Có hệ thống làm chỗ dựa nên

phách lối như vậy sao? Lát ta sẽ cho hắn biết vì sao hoa lại màu đỏ."

Đạt Ma giảng giải kinh Phật trong một khắc đồng hồ, sau đó lão Trương nối

gót tụng Đạo Đức kinh mười phút đồng hồ, ca ngợi Chân Võ Đại Đế rồi lui về

phía sau. Sau đó tám vị Tổ sư gia môn phái khác mỗi người lên diễn thuyết

mười phút, khoản thu phí đầu tiên dễ dàng vào túi hệ thống. Dẫu vậy, đây cũng

là thời gian để mọi người ăn uống, bồi bổ, chữa thương, cũng không hoàn toàn

là để lừa tiền. Ít ra các Tổ sư gia cho là như vậy.

Tiểu Thiên Sứ bay lên cao, cầm loa hô: "Hiện giờ trận đấu chính thức bắt

đầu, trước tiên diễn ra là trận đấu thứ nhất, từ 110 tới 55. Trận đấu này người

chiến thắng nhanh nhất được miễn vòng sau. Trước tiên mời võ giả tham gia

đầu tiên, đường chủ Thiên Hậu cung, mỹ nhân trong giang hồ tam hại, Thiên

Hậu nữ hiệp."

Ánh sáng trắng lóe lên, tiếp đó Thiên Hậu hoang mang xuất hiện trên đỉnh

núi. Tiểu Thiên Sứ tiếp tục giới thiệu: "Các vị có lẽ đều chú ý, tỷ lệ cược nữ

hiệp này là cao nhất vòng bán kết, nghĩa là võ công của cô ấy kém cỏi nhất.

Nhưng cô lại là người thứ hai lên đến đỉnh núi. Điều này chứng tỏ điều gì? Điều

này nói lên người này là hắc mã. Nhưng liệu hắc mã được đến mức nào? Các vị

khán giả có thể gửi tin nhắn đến số 4747447 để bỏ phiếu, khán giả may mắn sẽ

nhận được quà tặng đẹp đẽ tinh xảo. Mỗi tin nhắn thu phí 1 vàng."

"Bây giờ hãy xem đối thủ của cô... À, đúng là kinh khủng..." Tiểu Thiên Sứ

bốc thẻ lên rồi trầm trồ nói: "Đối thủ của cô chính là cao thủ chỉ tồn tại trong

truyền thuyết, xuất kiếm vô ảnh, thân pháp vô hình, khinh công vô tung, cao thủ

trấn phái số một Võ Đang, đứng đầu giang hồ tam hại... Thanh Mai Chử Trà,

mời lên sàn đấu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play