Nhất định phải tới ba thị trấn nằm trong dãy núi, Đường gia trấn tất nhiên

cũng không ngoại lệ. Nơi này rất gần với điểm xuất phát của mọi người, có thể

nói là cực gần, khinh công bình thường chỉ cần hai giờ là có thể tới. Nhưng con

đường này cũng chẳng bằng phẳng gì, dọc đường toàn là những quái vật biết võ

công cấp cao. Biết võ công cấp cao cũng được, nhưng quan trọng là võ công

chúng sử dụng thật quái dị!

Một con chuồn chuồn có thể sử dụng thủ pháp ám khí cao cấp của Đường

gia Tinh Đình bát thức để đả thương người.

Hãy còn có trăm con bọ ngựa to bằng nắm tay cùng sử dụng Đường Lang

đao trận.

Rắn và hạc kết hợp thành Xà Hạc bát đả.

Đội ngũ ghê tởm nhất là hổ huơu gấu vượn hạc hợp thành Ngũ Cầm trận,

nếu không thể giết chết tập thể Ngũ Cầm trong vòng ba giây, thì sau ba giây,

thương tích trên người Ngũ Cầm hoàn toàn phục hồi, đồng thời khởi tử hoàn

sinh.

Nhanh như Pháo Thiên Minh, mãnh liệt như Vụ Lý Hoa gặp phải tổ hợp

hoàng kim này cũng mệt tới tè ra quần. Nếu nói các loại quái vật khác còn chưa

đủ chơi chết người chơi, thế thì lũ thiết kế độc ác còn bỏ trốn thêm một loài quái

vật chắc chắn sẽ giết được người... con khỉ.

Đây không phải khỉ thường, mà là khỉ có bàn lĩnh Diệu Thủ Không Không,

là khỉ cùng hung cực đói... cái loại rất nghèo rất dữ bụng lại rất đói, chỉ cần sơ

sẩy một chút thôi là nhảy từ cành cây bên đường xuống, chuyên ăn cắp ngân

phiếu, lương thực... Một khi không thành công, người chơi sẽ càng xui xẻo. Khỉ

hét lớn một tiếng, trong rừng cây xông ra hàng ngàn con khỉ, rõ ràng là thái độ

trộm không được thì cướp. Vô sỉ nhất là hai con khỉ dẫn đầu cầm theo biểu ngữ:

Ngân phiếu lương thực và tính mệnh, chọn một đi, gợi ý: Chúng ta biết Hầu

quyền (cao cấp đấy).

Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa chính là người uy vũ không chịu khuất

phục. Sau gần một giờ giết chóc, bầy khỉ tổn thất quá nửa cuối cùng thỏa hiệp,

xóa hai chữ lương thực trên biểu ngữ. Lúc này thuốc men trên người Pháo

Thiên Minh và Vụ Lý Hoa đã hao hết bảy tám phần, hai người bàn bạc, cuối

cùng đưa năm mươi lượng cho bầy khỉ làm lệ phí qua đường. Không còn cách

nào, Pháo Thiên Minh chỉ có tờ ngân phiếu này, túi đồ bị niêm phong, ngân

phiếu cũng không thể lấy ra được. Còn Vụ Lý Hoa mang theo ngân phiếu hai

trăm vàng, tiếc là khi lội nước, ngân phiếu bị ướt đã hỏng. Đến đây oán niệm

của Pháo Thiên Minh với bầy khỉ tăng thêm một bậc.

"Này! Ngươi hãy ăn tiết kiệm một chút đi!" Vụ Lý Hoa nhìn Pháo Thiên

Minh cắt một miếng thịt bò lớn ném vào miệng nhai liên tục, trong lòng đau

đớn vô cùng. Bởi vì lương khô Vụ Lý Hoa mang theo đều bị ngâm nước không

dùng được, lương thực hai người trong ba ngày tới chỉ còn miếng thịt bò nướng

trong túi Pháo Thiên Minh. Hơn nữa, vì chút lương khô ấy, hai người tiến hành

tàn sát khỉ một cách cực kỳ tàn nhẫn...

"Cứ ăn đi!" Pháo Thiên Minh chia một miếng cho Vụ Lý Hoa nói: "Lát nữa

sẽ tới trấn, bổ sung thêm chút sức lực."

"Bổ sung sức lực làm gì? Chúng ta không nên tiết kiệm sức lực sao?"

"Bổ sung sức lực tốt cho cướp bóc. Không dám cướp của người chơi, cướp

NPC thì có gì không dám? Ngươi xem, chúng ta không chỉ cần giải quyết vấn

đề lương thực, còn có vấn đề thuốc men, nếu còn thuận tay kéo được vài tờ

ngân phiếu thì càng tốt."

"A! Ta sao không nghĩ ra? Vừa nãy hướng dẫn viên cũng nói chúng ta làm

gì cũng được mà."

"Đây chính là chênh lệch!" Pháo Thiên Minh thâm trầm trả lời.

Chẳng mấy chốc, Vụ Lý Hoa đã nhận ra chênh lệch chỉ với Pháo Thiên

Minh, mà còn chênh lệch với đa số mọi người...

Hai người đến đầu trấn, vừa nhìn thấy tấm bia đá của trấn Đường Gia, hơn

ba trăm người canh gác bên ngoài trấn lập tức ào đến...

"Khoan! Không có tiền, không có lương thực, các ngươi định làm gì?" Pháo

Thiên Minh chuẩn bị rút đao. Mình đâu có bị mọi người căm ghét đến thế chứ?

Tối đa cũng chỉ có quan điểm thông suốt, còn mặc niệm người chơi, đâu cần

phải vội vã tiêu diệt mình từ sớm như vậy!

"Không phải! Không phải!" Một đệ tử Cái Bang có vẻ tương đối bình tĩnh

vội vã giải thích: "Ta là Tứ Ngũ Lục, bằng hữu của Phích Lịch, hồi đại hội Cái

Bang chúng ta từng gặp mặt, ngài còn nhớ ta không?"

"Nhìn quen quen... Nhưng với người quen ta cũng không có thứ gì đâu."

Pháo Thiên Minh do dự rút ra một miếng thịt bò nói: "Thật sự không được thì

ngươi cầm lấy món này trước đi?" Vẫn là dùng câu hỏi...

"Không phải tới xin, mà là như thế này..." Tứ Ngũ Lục chậm rãi thuật lại.

Vốn dĩ ba trăm người kia hầu hết đều là những kẻ may mắn sống sót. Mọi người

đều có đặc điểm chung là không có tiền, không có lương thực. Sau đó, từng

nhóm ba đến năm người quyết định đi cướp bóc. Cuối cùng, tập trung bên ngoài

Đường gia trấn, chọn người võ công giỏi nhất là Tứ Ngũ Lục làm thủ lĩnh,

chuẩn bị cướp phá sạch Đường gia trấn.

Khi bọn họ ào ào kéo vào trấn, phát hiện có lương thực, có! Thuốc men, có!

Thậm chí còn có cả tiền trang ngầm. Nhưng vấn đề là trong trấn có cao nhân,

hoặc phải nói là ai cũng là cao nhân. Một huynh đệ đến ngoài tiệm bánh bao

cướp đi một cái bánh, chủ quán vừa hô "cướp" thì ám khí đầy trời... Nghe nói

không dưới ngàn mũi, bắn ra từ quầy hàng, hiệu thuốc, tiền trang... Thậm chí

mấy đứa nhóc đang chơi ngựa gỗ cũng tự đánh ra mười điểm hàn tinh, đâm hắn

ta như nhím gai.

Bọn họ chỉ có thể rút lui khỏi trấn, tính kế khác, ăn cướp thì nhất định phải

làm, bằng không sẽ không tới được trấn kế tiếp. Hơn nữa còn phải lo biết đâu

trấn sau lại toàn cao thủ. Thể lực không có thì tinh thần cũng không có, bụng thì

đói meo, muốn cướp cũng vô phương. Ngay lúc sắp sụp đổ thì lại gặp Thanh

Mai ác ma giết người không biết mệt mỏi trong truyền thuyết.

"Cái này chắc chúng ta cũng không làm được." Pháo Thiên Minh xem xét

tình thế rồi do dự nói. Mình có khắc tinh của ám khí... Linh Tê nhất chỉ. Nhưng

nếu người ta phóng ra ngàn mũi, mình may mắn lắm cũng khó tránh khỏi 666

mũi... Trừ phi có Kiếm Cầm Kiếm... Cũng không được, Kiếm Cầm Kiếm cùng

lắm chỉ phòng ngự được 180 độ.

Muốn sống sót phải cướp bóc, muốn cướp bóc thì phải phá ám khí, khó càng

thêm khó. Đang lúc Pháo Thiên Minh đang tuyệt vọng, một gã nào đó hô to:

"Lam Sắc Đích Tình Điều kìa!" Vừa dứt lời, mọi người lập tức bỏ mặc Thiên

Minh và Vụ Lý Hoa, ùa lại bên cạnh Lam Sắc kia. Tấm khiên thịt lớn phá ám

khí nằm đó, sao không dùng?

Vụ Lý Hoa thấy Lam Sắc ra vẻ đại hiệp cẩn thận lắng nghe lời bộc bạch của

Tứ Ngũ Lục như vậy, cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô kéo Pháo Thiên Minh một

cái rồi nói: "Đi thôi!"

"Đi đâu? Ta cảm thấy cái khiên Lam Sắc này rất có giá trị lợi dụng."

"Ta không tin, dựa vào trí tuệ và nhan sắc của ta còn không kiếm được vài

cái bánh bao ư." Vụ Lý Hoa kéo Pháo Thiên Minh vào Đường gia trấn.

Hai người chậm rãi đi bộ trong trấn, đám NPC thì chỉ lo làm việc của mình,

thậm chí còn không chịu ngẩng đầu lên, coi hai người như không khí. Vụ Lý

Hoa chỉ về phía hàng ăn nói: "Lên!"

"Dựa vào cái gì? Ngươi có nhan sắc và trí tuệ, ta thì không có... Thôi được,

ta đi vậy!" Ánh mắt u oán của Vụ Lý Hoa bằng vẫn có sức sát thương nhất định

đối với Pháo Thiên Minh. Trời ạ, không lẽ bảo một mỹ nhân đi làm chuyện xấu

sao?

Pháo Thiên Minh đi tới trước cửa hàng, nhìn một ông lão đang bận rộn gõ,

bàn nói: "Ông chủ, cho hai con gà quay."

Ông lão cũng không thèm ngẩng đầu lên, vừa lấy hai con gà quay đặt lên

bàn vừa nói: "100 vàng!"

100 vàng? Sao không đi cướp đi! Pháo Thiên Minh nghiêm túc quan sát hai

con gà quay béo ú nói: "Chậc chậc, Tiểu Hoa, ngươi xem màu sắc thịt này có

kém quá không, nói là gà quay mà không biết còn tưởng là gà luộc."

Ông lão ngẩng đầu nhìn Pháo Thiên Minh ba giây rồi nói: "Người trẻ tuổi

này, không có tiền thì đừng có bới móc, trong thị trấn có cái giếng, tự đi múc

nước uống đi."

"Tiền không thành vấn đề!" Pháo Thiên Minh lôi ra miếng thịt bò nói: "Chỉ

cần ngươi làm được món thịt tẩm ướp với màu sắc thế này, có bao nhiêu đây

mua hết." Đối với vấn đề này, y rất tự tin, bởi vì đầu bếp của mình là ai? Giang

Tiểu Ngư! Giang Tiểu Ngư chính là tiểu ma đầu trong Ác Nhân cốc, cả hãm hại

cả lừa gạt gần như học hết toàn bộ tay nghề nấu nướng của Ác Nhân cốc.

"Bổn tiệm... không làm được!" Ông lão quan sát miếng thịt bò rồi thở dài trả

lời.

"Không phải là ngươi không làm được, mà là ngươi dùng gia vị khoàn sai,

hôm nay ngươi may mắn, gặp được đại sư nấu nướng! Ngươi lấy chút gia vị cho

ta xem xét nguyên nhân nằm ở đâu."

"Xin ngài chờ trong chốc lát" Ông lão chạy vào trong phòng như một cơn

gió. Khi lão bưng chậu lên, phát hiện không thấy đại sư nấu nướng đâu nữa, gà

quay trên bàn cũng không thấy đâu nữa...

Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa vừa gặm gà nướng, vừa nhìn lung tung

trong hiệu thuốc. Đây là một hiệu thuốc rất bình thường, ngoại trừ một người

đứng ngoài cửa, thì chỉ có một gian phòng, không có phòng trong! Thủ đoạn

phải đổi, trộm ngay trước mặt người ta không gọi là trộm, mà gọi là cướp...

"Hai vị, muốn trộm cái gì?" Một tên tiểu nhị vừa chơi bi sắt vừa cười mỉa

mai đứng bên cạnh chào hỏi.

"Chúng ta không trộm." Pháo Thiên Minh tiếp tục đi dạo một vòng, sau đó

nháy mắt với Vụ Lý Hoa, Vụ Lý Hoa gật đầu rồi đột nhiên khởi động Thần Bò

lao tới đóng cửa, tiểu nhị còn chưa kịp lên tiếng, cổ họng đã cắm một thanh

kiếm mỏng: "Chúng ta cướp!" Pháo Thiên Minh cười toe toét bổ sung.

Chiêu này nhanh như chớp, NPC ngoài trấn căn bản không trông thấy tình

cảnh trong hiệu thuốc, tiểu nhị cũng không có bất kỳ cơ hội nào lên tiếng xin

giúp đỡ đã mất mạng.

Túi đồ của hai người đầy ắp, Pháo Thiên Minh thiết kế một cái mồi lửa nhỏ,

sau khi đốt nến trên bàn, đặt trong một đống giấy rồi nghênh ngang mở cửa đi

ra ngoài.

Chỉ cần không cho NPC cơ hội cảnh báo, cơ bản sẽ không có nguy hiểm bị

ủ lò. Pháo Thiên Minh đã sớm tổng kết ra kinh nghiệm, nếu không chẳng phải

là người chơi vào trấn là bị giết? Bắt trộm phải có tang chứng, bắt gian phải bắt

cả cặp. Gà quay vào bụng, chứng cớ biến mất, tiểu nhị bị thịt giữa chợ, nhân

chứng biến mất. Dựa vào đâu mà nói mình làm chuyện xấu?

"Còn cướp không?" Vụ Lý Hoa tuy đang hỏi, nhưng ánh mắt lại chuyển về

phía tiền trang ngầm, vì sao lại nói là tiền trang ngầm? Bởi vì trên tấm biển

trước cửa tiền trang viết ba chữ lớn tiền trang ngầm.

"Không dễ làm!" Pháo Thiên Minh nhìn từ bên ngoài vào, trong đó có

không dưới mười NPC, đừng nói hai người bọn họ rất khó hạ được những NPC

này, cho dù có thể thắng được, cũng tuyệt đối không thể giết sạch chỉ trong giây

lát. Chỉ cần có một người cảnh báo, vậy toàn trấn... Trấn này ít cũng phải có

hơn hai ngàn người a! Bình quân mỗi người ném 30 mũi ám khí, đó chính là 6

vạn mũi, sau khi chia đều mình trúng ba vạn mũi. Ba vạn mũi đấy! Cho dù là

đao thương bất nhập cũng bị dìm cho chết đuối...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play