Cách Vũ Hán mười dặm có một sơn cốc nhỏ với ba mặt đều là sườn núi

thấp. Trên trăm người chơi cũng không biết nghe tin tức từ đâu ra, nhưng trước

giờ tỷ thí đã khiến thung lũng chật ních người.

Khi Pháo Thiên Minh đến, Hoa Vô Khuyết, Giang Biệt Hạc và Thiên Hậu

đã chờ đợi từ lâu. Nói chính xác thì Pháo Thiên Minh đã đến trễ một giờ. Yến

Nam Thiên cũng không xuống xe mà chỉ cử ba mỹ nữ NPC cùng ba người chơi

ra ứng chiến.

Hoa Vô Khuyết khách sáo: "..."

Mộ Dung San San khách sáo: "...

Lại khách sáo...

Tiếp tục khách sáo...

Mộ Dung San lùi lại một bước, nhường ba người chơi ra trước.

Pháo Thiên Minh vung tay lên: "Chào các đồng chí."

Đám người xem: "Chào thủ trưởng." Thiên Hậu lập tức nghẹn nước bọt.

"Các đồng chí có vất vả không?"

"Có khổ hay không cũng xem mình như vai hề." Đây là lời thật, những

người xem tạm thời này ngoại trừ số lượng cực kỳ ít ỏi, phần lớn là nhận lời

mời của bang chủ hay đại sư huynh môn phái đến đây hỗ trợ cho Pháo Thiên

Minh. Còn những kẻ cá biệt sau một hồi xác định đã biến mất.

"Đã xong chưa?" Thiên Hậu bực bội hỏi: "Một đường đường nam nhân mà

để mỹ nhân đợi lâu như vậy, đến rồi còn ồn ào, rõ là vô liêm sỉ."

"Cô mới là vô sỉ, một cô nương đi đợi nam nhân cả tiếng đồng hồ đấy. Nếu

cô không kiên nhẫn nổi nữa thì bắt đầu cũng được." Pháo Thiên Minh nói cười

khẩy.

"Đợi chút!" Thiên Hậu ngắt lời: "Cuộc tranh tài vẫn là ba nan đề đã thỏa

thuận trước đây, nhưng mà, vì sự tham gia của chư vị, Hoa công tử cho rằng

phải có qua có lại. Chư vị cũng phải tham gia ba đề bài ấy."

"Dựa vào đâu?"

"Sao, không dám à?"

"Được lắm! Đúng là nữ nhân các người thay đổi như chong chóng." Pháo

Thiên Minh vừa dứt lời, hơn mười luồng sát khí từ sườn núi bốc lên trời, trong

đó có không ít là người chơi nữ đến tham gia.

Mộ Dung Du Du lên làm người dẫn chương trình, bước đến giữa hai nhóm

người và nói lớn: "Đề thứ nhất, đại diện phe đối lập phải đứng thẳng trong tư

thế Kim Kê Độc Lập. Phe chính nghĩa có thể chọn mười tám khán giả lên đẩy,

nếu đẩy ngã phe đối lập hoặc phe đối lập dịch chân là thua."

Hoa Vô Khuyết chắp tay bước ra, đi đến trên một tảng đá lớn, đứng thẳng tư

thế Kim Kê Độc Lập. Một tiếng quát nhẹ, chân trái Hoa Vô Khuyết chìm xuống

đá nửa tấc rồi cười nói: "Được rồi."

Pháo Thiên Minh chỉ về phía sườn núi: "Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi xuống

đây giúp đỡ."

Bốn người Phích Lịch, Hát Bất Túy, Xa và Vụ Lý Hoa cùng xuất trận. Phích

Lịch hỏi bằng hữu: "Thật sự phải làm như vậy sao?"

Pháo Thiên Minh rất kiên quyết đáp: "Thật!" Bốn người vây quanh Hoa Vô

Khuyết từ bốn phía...

"Vạn Phật Triều Tông","Thần Long Bãi Vĩ","Kháng Long Hối

Hận","Dương Ca Thiên Quân" bốn người hô lên một tiếng, như hổ vồ mồi lao

tới Hoa Vô Khuyết. Thiên Hậu kinh hãi nhận ra bọn họ không định đẩy người,

mà muốn đánh Hoa Vô Khuyết thành bánh thịt. Sức mạnh tập thể của bốn

người này, đừng nói Hoa Vô Khuyết, ngay cả bậc Tổ sư gia cũng khó chống cự

nổi những đòn chưởng quyền cưỡng mãnh như vậy. Võ công bốn người tu luyện

có thể nói là cương trong cương, hơn nữa còn xung kích qua chục mét, lực

lượng kinh khủng đến mức thân xác con người khó lòng chống đỡ.

"Di Hoa Tiếp Ngọc!" Hoa Vô Khuyết không dám khinh suất, sau tiếng hô

vang dội, cương khí bay tứ tung. Tiếp đó, trước ngực, sau lưng và hai sườn sấn

mỗi bên đều trúng một chưởng. Một tiếng nổ vang, bốn người Phích Lịch bị

một luồng lực lượng hùng mạnh đẩy ra ngoài ba trượng, từng người bị thương

nặng. Hoa Vô Khuyết tuy miệng phun máu, mặt tái nhợt, nhưng vẫn đứng vững

trên tảng đá.

Pháo Thiên Minh giận dữ quát: "Lại thấy chiêu gian lận kia, ta ghét nhất loại

võ công này!" Y chẳng hề cảm thấy mình đã chơi chiêu vô lại trước.

Chiêu này của Hoa Vô Khuyết tuy hơi giống vô cùng Mộ Dung Phục nhưng

vẫn khác biệt. Mộ Dung Phục sao chép chiêu thức người khác, còn chiêu của

Hoa Vô Khuyết có thể di dời lực đạo tấn công đến vị trí khác, dùng lực lượng

của Hát Bất Túy để đánh Phích Lịch, dùng lực lượng của Xa để đỡ lực lượng

của Vụ Lý Hoa. Pháo Thiên Minh hối hận không nên để bọn họ dùng nắm tay

trần mà nên đặt đinh trên găng tay hoặc dứt khoát để Chân Hán Tử cầm kiếm

đẩy...

Sau đó, Thiên Hậu đỡ Hoa Vô Khuyết ngồi xuống, cười đắc ý nói: "Thanh

Mai Chử Trà, ngươi phải biết trước sức mạnh tuyệt đối thì mọi âm mưu quỷ kế

đều vô ích. Các ngươi chọn ai ra để huynh đệ ta đẩy thử xem nào."

Pháo Thiên Minh cười đểu: "Nếu ngươi ra đẩy ta, ta sẽ lên đó." Đám nam

nhi hô vang: "Ta lên, ta lên!" Đám nữ nhi la ó phản đối: "Nam nhân không ai là

người tốt!"

Vô Song Ngư đứng trên tảng đá, kéo ống áo, ánh mắt lạnh lùng hỏi: "Ai đến

đây?"

"Ngầu vãi!"Đây chính là Vô Song Ngư à!" Đám cô gái reo hò.

Vô Song Ngư cười dâm dục trong kênh: "Mị lực của ngầu lòi." Pháo Thiên

Minh giơ ngón tay thối lên.

"Mỹ nhân, mau gọi người đến đẩy đi!" Pháo Thiên Minh vui vẻ nói với

Thiên Hậu. Sau đó, Tây, Nam, Bắc với Tiện Nam Xuân của Thiên Hậu đã sớm

bị bọn Chân Hán Tử xử lý.

Thiên Hậu mỉm cười: "Đừng có nà đắc ý, ngươi có kế Trương Lương, ta có

thang mà leo tường, người đâu!" Một tiếng nói vừa dứt, ở sườn đông có năm tên

cô gái đứng dậy, mỗi người quệt lên mặt, biến thành năm chàng trai. Sau đó

Thiên Hậu chỉ vào Vô Song Ngư nói: "Lên!" Cô lợi dụng tâm lý nam nhân che

giấu thành công năm tên khán giả.

Đán tay chân của Thiên Hậu không dùng thủ đoạn ép người của Pháo Thiên

Minh mà cùng lúc lấy từ trong bao ra một con ngựa, sắp thành hàng ngang phi

thẳng về phía Vô Song Ngư, hoàn toàn là đấu pháp sinh tử.

"Trời ạ! Quả nhiên trên ti tiện cũng có ti tiện." Pháo Thiên Minh mắng một

câu. Trượng lượng người và ngựa tăng thêm lực xung kích cường đại. Hơn nữa

còn là năm con ngựa cùng xông tới... đúng là quá vô sỉ. Ban đầu y tính toán kỹ,

thủ hạ của Thiên Hậu không có nhiều cao thủ, Vô Song Ngư một mình đấu năm

người, bước chân không nhúc nhích vẫn ăn đỡ được. Không ngờ lại dính chiêu

này, hay là phải thua? Thua cuộc mất mặt là chuyện nhỏ, nhưng như thế sẽ phải

bồi thường không ít tiền... Có nên nghĩ cách trốn nợ đòi hóa đơn không? Dù sao

hai mươi mấy người Mộ Dung gia cũng không bắt kịp ta...

Trong lúc Pháo Thiên Minh tính toán xử lý mớ nợ, năm con ngựa đằng đằng

sát khí cuồn cuộn chạy tới, Vô Song Ngư vẫn giữ vẻ lạnh lùng, bình tĩnh nhìn

bầy ngựa sắp giẫm hắn thành đống bùn, kêu lên tuyệt vọng trong kênh: "Huynh

đệ đi trước một bước đi!"

Tục ngữ có câu: "Người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm." Ý là

người xấu thường rất khó chết, bại hoại lại càng đắc thế, người xấu chỉ có thể

tới cuối cùng mới gặp thất bại. (Ngoại trừ John Travolta, hắn chứng minh người

xấu chỉ cần đủ xấu, đạo diễn cũng không giết được. ) Pháo Thiên Minh và Vô

Song Ngư là người tốt ư? Ít nhất theo góc nhìn chủ quan thì hai người không

phải. Vậy nên...

Đúng lúc căng thẳng nhất, Vô Song Ngư sắp biến thành bánh thịt... Trên

sườn núi bỗng vang lên một tiếng ngựa hí, tiếng ngựa hí như rồng như sấm,

vang vọng khắp bốn phương. Năm con ngựa dưới chân núi như nhận lệnh, bỗng

nhiên hỗn loạn, nhảy tưng tưng khiến chủ nhân ngã lăn ra đất. Sau khi tiếng

ngựa hí dừng lại, năm con ngựa vẫn chưa tỉnh hồn.

"Ngân Sương Trục Điện câu. Kèm theo kỹ năng Nhất Khiếu Mã Kinh."

Trên kênh đội ngũ, giọng nói của Đường Đường như chuông bạc: "Sương

Sương chớ lo, đều là do Thanh Mai Chử Trà ép ta đâm ngươi đau đấy." Các cao

thủ nam nhi đều rùng mình. Các nữ tử lại gấp rút tụ tập. Thưởng thức giang hồ

đệ nhị thần mã trong truyền thuyết mà nhà phát hành vừa công bố. Pháo Thiên

Minh nhanh tay lẹ mắt, bèn chặt lấy Kiếm Cầm mắt đang lấp lánh sao sáng.

Dẫu vậy, trong đôi mắt của y cũng đang chiếu rọi ánh sao lấp lánh, bởi đây là

con thần mã đầu tiên trong trò chơi, nam nhi nào cũng thích cưỡi ngựa, miễn là

biết cưỡi ngựa.

"Chử Trà, Tiểu Ngư, nợ ta một lần đấy nhé, đợi việc nơi đây xong xuôi rồi

thì giúp ta và Vụ Lý Hoa làm nhiệm vụ." Đường Đường vừa dỗ dành Ngân

Sương, vừa không quên chuyện chính.

"Nhiệm vụ gì?" Pháo Thiên Minh không hiểu lắm, thu ngựa vào túi là xong

rồi mà. Y không am hiểu tâm lý phụ nữ trong khía cạnh này lắm, chẳng những

là say mê cái mới, mà còn vì yêu thích, lại có chút tình mẫu tử.

"Giúp một NPC tìm cha."

Vô Song Ngư phun máu, lật đật nhắn tin Pháo Thiên Minh: "Tuyệt đối đừng

đồng ý. Đấy không phải nhiệm vụ con người có thể hoàn thành."

"Ừm... Việc giúp người tìm cha tất nhiên là đúng đạo lý rồi, cha con xa cách

là mất nhân luân mà... Nhưng cái này cái kia..." Pháo Thiên Minh ra sức nghĩ

cách từ chối, Đường Đường và Vụ Lý Hoa đồng thời hừ một tiếng!

"Chúng ta đi là được." Pháo Thiên Minh đành chịu thua. Đừng nói là người

ta đã giúp mình rồi, cho dù không giúp ngươi, mời giữa kênh công khai, ngươi

không đáp ứng thì mặt mũi con gái nhà ngươi ta vứt đi đâu. Nói thô lỗ một chút,

giả như ngươi mạnh hơn một nữ nhân, nếu sau khi chiêm ngưỡng vẻ đẹp trần

trụi của cô ấy mà lại không có tí phản ứng nào, rất có thể sẽ bị cô nàng trực tiếp

ra tay đánh người. Ví dụ hơi không thích đáng, nhưng ý tứ là: Cố gắng từ chối

thiếu nữ càng ít càng tốt. Cho dù mời một nam nhân đi dạo cùng, cũng phải dốc

dũng khí lớn hơn so với nam giới mời nữ nhân.

Thiên Hậu chỉ vào Pháo Thiên Minh mắng: "Ngươi có biết xấu hổ không,

dám kết bè kéo lũ đến bắt nạt ta là một nữ tử yếu đuối, ngươi thật vô sỉ!".

"Không còn cách nào khác!" Pháo Thiên Minh nhún vai: "Ai bảo hậu trường

của bọn ta vững chắc như vậy."

"Hậu trường vững chắc, có thế lực thì sao? Điều ta ghét nhất là lũ người các

ngươi cấu kết ức hiếp người khác!" Sau khi nói xong Thiên Hậu vẫn tức giận.

"Cô bé này, từng đọc Tây Du Ký chưa?"

"Đã từng đọc, rồi sao?" Thiên Hậu thở phì phò hỏi.

"Trong Tây Du Ký, kết cục của những yêu quái không có hậu thuẫn ra sao?"

"Ra sao?"

"Tất cả đều bị con khỉ kia cho một gậy đánh chết. Còn những yêu quái có

hậu thuẫn thì sao? Có làm chuyện tàn ác đến đâu cũng được cứu. Thần Phật sẽ

đến cứu giúp bọn chúng. Ta nói cho ngươi biết, lừa gạt quá nhiều mà không có

hậu thuẫn, sớm muộn gì người ta cũng sẽ vây bắt tiêu diệt ngươi, ít ra cũng

khiến ngươi không có chỗ đặt chân trong trò chơi."

"Không cần ngươi quản." Thiên Hậu như con vịt chết vẫn mạnh miệng trả

lời một câu.

Cô đâu biết vị thế của mình, trong tam hại, Pháo Thiên Minh võ công tốt

nhất, lại có một nhóm bằng hữu quyền thế. Chỉ cần không thực sự làm chuyện

người người oán trách, làm điều xấu xa cũng được bỏ qua, đám đại ca đường

khẩu đều coi như không thấy.

Đệ nhị hại, Độc Hành. Người này thích giết người cướp trang bị nhưng

không chủ động tìm ai, mà chỉ ra tay khi tình cờ gặp người khác và động tâm.

Hơn nữa, võ công của hắn cũng được xếp vào top 50 giang hồ. Trong hoàn cảnh

có thể chiêu mộ và không mâu thuẫn lợi ích, người ta sẽ không đi khiêu khích

hắn.

Nhìn lại bản thân cô ả, đầu tiên thuộc hạ người người mang tiếng xấu từ trò

chơi cũ. Bản thân cô ả cũng lừa gạt hết các bang phái, chỉ riêng Tinh Anh

đường của Huyết Ảnh đã có năm người chết dưới tay ả, dâng hết trang bị cho ả.

Cho dù đó là tự nguyện vẫn là vì ả lừa gạt, lại thêm nhiều người đồn đại bên

ngoài.

Lời nói của Pháo Thiên Minh không phải đe dọa người. Ít ra nếu Pháo Thiên

Minh mà gặp ả và thuộc hạ, thế thì giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play