Ba giờ, bốn giờ, năm giờ sáng, người xưa gọi là năm canh. Ngũ Canh Hoàn

Hồn hương, chỉ cần hương cháy hết trước khi canh năm kết thúc, người bị

thương nặng có thể khỏi hẳn.

Nhưng vấn đề là... Hương này thật sự hơi to một chút. Chớ nói ba giờ đồng

hồ của canh năm, ước chừng đốt một ngày cũng không hết. Hiện tại Hồn Hoàn

hương đã đốt nửa giờ, nhưng mới đốt được chưa đến 10%. Kiếm Cầm và Vô

Song Ngư vừa cấp cứu vừa đưa ánh mắt hy vọng nhìn về phía Pháo Thiên

Minh, hi vọng gã sẽ lại đưa ra ý tưởng xấu xa nào đó.

Trong phương diện này, xưa nay Pháo Thiên Minh chưa từng làm bằng hữu

thất vọng, con ngươi đảo một vòng, hét lên một tiếng: "Coi ngựa chết như ngựa

sống thôi." Nói xong rút kiếm ra loạt xoạt ba nhát, gió nhẹ thổi qua, Hồn Hoàn

hương như chuối bị bóc vỏ, đang từ to cỡ nắm tay dần biến thành cỡ kim kim

thêu. Pháo Thiên Minh tra kiếm vào vỏ, đón gió than thở: Có kiếm pháp như thế

này, trí tuệ như thế này, nhân phẩm như thế này, đời người thật nhiều phiền não.

Vô Song Ngư im lặng một lúc lâu, quyết định cắt đứt tình tiết tự luyến của

ai đó: "Chử Trà, ngươi cho rằng có bao nhiêu phần trăm chắc chắn có thể lừa

được hệ thống đại thần?"

"..." Pháo Thiên Minh trầm tư một lúc lâu, đón gió lại than thở: Nhân sinh tự

xưa đến nay, ai mà chẳng có lúc ra đi. Than xong, quay người thổi hương.

Kiếm Cầm nghi ngờ hỏi: "Làm gì vậy?"

"Dù sao cũng gian lận, không bằng làm tới cùng. Trước hết thổi một cái xem

thử, nếu thời gian không đủ, ta sẽ đốt luôn nó." Pháo Thiên Minh tiện thể bổ

sung thêm một câu: "Chúng ta gian lận vì cứu người, có khác biệt về bản chất

với người đi chép bài trong kỳ thi. Ta tin tưởng hệ thống đại thần sẽ thông cảm

cho nỗi khổ của chúng ta."

"Ài! Thật biết cách làm bừa." Vô Song Ngư thở dài: "Trà, về sau nghe lời ta,

không phải nhiệm vụ hệ thống thì đừng có nhận. So với vài giờ mệt nhọc vừa

qua, ta thà đi tìm cha. Do thiếu oxy quá lâu, bây giờ đầu óc ta choáng váng, khó

chịu muốn chết."

Kiếm Cầm tức giận mắng: "Tiểu Ngư bớt nói đi, chẳng chút tinh thần

chuyên nghiệp nào cả. Lãng phí một gốc nhân sâm ngàn năm của ta, ta còn chưa

oán giận đây."

Pháo Thiên Minh cười hì hì nói: "Kiếm Cầm muội muội, làm khổ muội rồi.

Hôm nào ta sẽ mời muội đi ăn cơm." Kiếm Cầm khác Vô Song Ngư, người ta là

con gái, nam nhân cũng là nam nhân, trong lòng hiểu là được rồi, nói ra lời cảm

tạ lại cảm thấy xa cách. Bằng hữu nữ giới lại không dễ dàng như vậy. Giữa hành

động và lời nói, các cô gái chú ý đến lời nói trước nhất. Bằng không, sao lại nói

nam nhân mồm mép lém lỉnh có duyên với nữ nhân, chứ không thấy nói nữ

nhân mồm mép có duyên với nam nhân.

"Trong trò chơi thì thôi đi. Cuối tuần nào đấy mời ta ra ngoài ăn lẩu là được

rồi."

"Không thành vấn đề, mời ngài là được." Dẫu sao trong truyện cũng không

có đoạn cuộc sống hiện thực...

Đúng lúc Pháo Thiên Minh gần như bị thổi nứt quai hàm thì đã là năm giờ

ba khắc- Hồn Tinh hương mảnh như sợi tóc (vừa thổi vừa cầm phi đao cạo bớt)

cuối cùng cũng cháy xong. Hương vừa tắt, Yến Nam Thiên lập tức có phản ứng.

Trước hết là tròng mắt giật giật, sau đó chậm rãi mở to mắt ra. Kế đó ngồi phịch

xuống hỏi: "Đây là đâu?"

"Cảm giác thế nào?" Pháo Thiên Minh cẩn thận hỏi, đừng ngã xuống nữa

nhé.

"Cảm giác? Cũng được, các ngươi là ai?"

"Ồ!" Ba người Pháo Thiên Minh vỗ tay chúc mừng lẫn nhau. Ai bảo gian

lận không được. Gian lận không những có thể lừa thầy, lừa phụ huynh, lừa xã

hội mà còn có thể tự lừa mình.

Pháo Thiên Minh cười toe toét đáp: "Ta tên Thanh Mai Chử Trà, đây là Vô

Song Ngư, Kiếm Cầm. Chuyện là thế này, Giang Tiểu Ngư sắp đấu với một

người tên Hoa Vô Khuyết. Hai người này là huynh đệ sinh đôi nhưng bị Di Hoa

Cung ép buộc, phải có một người chết. Chúng ta không đánh lại được hai nữ ma

đầu kia, bởi vậy muốn mời ngài ra tay, giúp bọn ta xử lý bọn chúng."

Yến Nam Thiên gật đầu nói: "Di Hoa Cung với ta có huyết hải thâm thù,

cho dù không có việc này, ta cũng nhất định phải san bằng Di Hoa Cung."

"Ừm ừm, vậy chúng ta lập tức lên đường. Ngài lo hai cung chủ. Chúng ta

phụ trách cướp sạch... dọn dẹp tiểu tặc."

Yến Nam Thiên gật đầu. chiêu cá chép tung mình... nằm sấp xuống đất. Lúc

này Yến Nam Thiên mới biến sắc mặt: "Võ công của ta đâu rồi?" Vẻ mặt vô

cùng hoảng hốt lo lắng.

Ba người Pháo Thiên Minh hít một hơi khí lạnh, trong lòng cảm thấy lạnh

buốt, đồng thời có cảm giác như đang mơ. Cảm giác này giống như vô tình phát

hiện một tờ vé số trúng thưởng vậy, đợi khi hớn hở chạy đi lĩnh thưởng, người

ta bảo vé số đã hết hạn.

"Làm sao lại không có? Chẳng lẽ là..." Vô Song Ngư còn chưa dứt lời đã bị

Pháo Thiên Minh ấn xuống đất. Y đoán được, võ công đã biến mất tám chín

phần mười có liên quan tới Mê Hồn hương gian lận.

Pháo Thiên Minh nghiêm nét mặt nói: "Yến đại hiệp, người khác xưng

ngươi là đại hiệp, không phải vì ngươi võ công cao thấp, mà là bởi tính tình và

khí phách như nuốt trọn non sông của ngươi. Hai vị Di Hoa cung võ công cao

cường lắm à? Có ai gọi các ả là hiệp không? Võ công không còn, có thể luyện

lại, nếu ngay cả khí phách đại hiệp ngươi cũng đánh mất, thế thì quả thực đã

phế bỏ. Đừng nói kẻ khác, ta là người đầu tiên khinh thường ngươi."

Yến Nam Thiên đứng dậy, hùng dũng nói: "Đa tạ tiểu huynh đệ đã chỉ điểm.

Yến mỗ suýt nữa đã nghĩ không thông. Không có võ công thì thế nào, ta cũng

dám đi xông pha Di Hoa cung."

Pháo Thiên Minh nắm lấy cánh tay Yến Nam Thiên rồi nói: "Hảo hán tử, ta

nhận ngươi làm bằng hữu chắc rồi. Chỉ là trước nhất chúng ta hãy tới Vũ Hán

tìm Tiểu Ngư Nhi. Đợi chút ta sẽ kiếm vài quyển bí tịch võ công, ngươi học

trước đã."

"Ngươi làm gì vậy?" Kiếm Cầm và Vô Song Ngư hỏi trong kênh đội ngũ.

Việc này không chỉ đẩy người ta đi vào chỗ chết mà còn vô cớ cho bản thân

thêm ràng buộc.

Pháo Thiên Minh khinh bỉ nhìn bọn họ nói: "Mang đi dọa người. Ngu!" Yến

Nam Thiên từng là siêu cấp BOSS, đứng bên cạnh làm bừa cũng khiến dũng khí

của kẻ khác giảm ba thành, lẽ nào còn có người dám thách thức hay sao? Khi

cần giả hổ ăn heo vẫn phải giả vờ, nhưng điều kiện bắt buộc là Yến Nam Thiên

không được đánh mất khí phách đại hiệp của mình, nếu không chỉ dựa vào

khuôn mặt mà ăn cơm là rất nguy hiểm.

"Học võ công?" Sắc mặt Yến Nam Thiên thay đổi liên tục.

Pháo Thiên Minh kinh ngạc hỏi: "Lẽ nào các ngươi không thể học? Dù sao

cũng đều là người, ta học được tất nhiên ngươi cũng học được."

"Không phải ý này, NPC cũng có thể học tập bí tịch võ công. Ví dụ như nói

ta là người có tư chất tuyệt thế, chỉ cần có bí tịch là có thể học được mọi trong

võ công thiên hạ. Nhưng ví dụ như diễn viên quần chúng A B CỦA gì đó, tư

chất không đủ, chỉ có thể học được một loại trung cấp."

Pháo Thiên Minh nói: "Vậy còn vấn đề gì?"

Yến Nam Thiên thở dài nói: "Trước hết, những kẻ có tư chất tuyệt thế thế

đều kiêu ngạo, không chịu học công phu ba chân mèo của người khác. Thứ đến,

không phải võ công của mình thì cảnh giới cũng không cao, chỉ có thể phát huy

được bốn phần mười sức mạnh. Như vậy, há chẳng phải lãng phí tuyệt học hay

sao?"

Pháo Thiên Minh vỗ vai Yến Nam Thiên rồi nói: "Lão Yến à, vấn đề thứ hai

ngươi không cần lo lắng, cho dù ta thực hiện xong nhiệm vụ chết tiệt này cũng

chỉ nắm được một phần mười tuyệt học, không thể nào bỏ vốn liếng lớn như

vậy. Còn về vấn đề thứ nhất... ta thấy chỉ cần tạm thời kiếm một bản khinh công

là được." Dù sao, chỉ cần dùng võ công cao cấp một cái là lộ tẩy. Khinh công thì

không nhất thiết, bí tịch bán ngoài chợ tuy không phải của môn phái chính

thống nhưng tốc độ cũng được. Nhìn thân hình khổng lồ của lão Yến, chắc là

khinh công vốn không giỏi... Dù sao cũng chỉ để kéo ra ngoài dọa người, chứ

không phải đi tử chiến."... Vũ Hán...

Sau khi bốn người đi dạo một vòng ngoài chợ, Pháo Thiên Minh nhịn đau

bỏ 80 vàng mua một cuốn khinh công trung cấp có tên là Kinh Công Trung

Cấp. NPC học bí tịch thật khác biệt. Yến Nam Thiên không phải đọc qua loa mà

tờ nào cũng lật từng trang một...

Pháo Thiên Minh đang bực bội thì ba mét phía sau vang lên tiếng một giọng

nói: "Thanh Mai Chử Trà!" Lời này phải nghiến răng mới nói ra được. Hơn nữa,

theo sau là oán hận, căm phẫn và đau khổ như gió địa ngục thổi tới. Pháo Thiên

Minh giật mình quay lại, thấy Mộ Dung Du Du hai mắt bừng bừng ngọn lửa

như muốn thiêu cháy mình.

"Ôi chao, đây không phải Mộ Dung huynh đệ sao?" Pháo Thiên Minh nhiệt

tình giơ tay phải ra.

"Đừng có mà vờ vịt!" Mộ Dung Du Du hất bay bàn tay Pháo Thiên Minh rồi

nói: "Ta nào dám xưng huynh kêu đệ với ngài, sợ bị ngài bán đứng rồi còn thay

ngài đếm tiền. Ta hỏi ngươi, sao ngươi lại đến Vũ Hán? Có phải là đến phá rối

không?"

"Phá rối? Phá rối cái gì?"

"Ngươi không biết sao?" Mộ Dung Du Du do dự một lúc rồi cẩn thận hỏi:

"Ngươi với Thiên Hậu quan hệ rất tệ đúng không?"

"Ừm! Quan hệ rất tệ!" Pháo Thiên Minh khẳng định trả lời.

"Thế thì tốt rồi. Ta nói cho ngươi biết, chuyện là thế này..." Mộ Dung Du Du

vì có hai chữ Mộ Dung trong tên nên khi phiêu bạt giang hồ đã vô tình gia nhập

một gia tộc NPC tên Mộ Dung, trở thành đệ tử ngoại môn. Gia tộc này có phần

giống Đường Môn trong trò chơi. Vốn chỉ là những nhiệm vụ nhỏ lẻ, nhưng

hôm trước gia tộc Mộ Dung bất ngờ đưa ra một nhiệm vụ thù lao hậu hĩ.

Nhiệm vụ bắt nguồn từ việc gia tộc Mộ Dung vô cớ gây hấn với Hoa Vô

Khuyết. Rồi theo luật lệ giang hồ, ấn định ngày tỷ thí võ nghệ. Mộ Dung Du Du

cùng hơn hai mươi đệ tử ngoại môn nhận nhiệm vụ ngăn cản Hoa Vô Khuyết

giành chiến thắng. Nhưng trước khi chuẩn bị xong làm thế nào đối phó với Hoa

Vô Khuyết, họ đã bị hộ pháp của Hoa Vô Khuyết - một trong Tam Hại Thiên

Hậu - làm cho tan nát như lông gà máu vịt. Mộ Dung Du Du còn bị trừng phạt

giáng hai cấp bậc. Ngày mai chính là ngày tỷ thí, ba NPC của Mộ Dung gia đã

nói thẳng thắng lợi là điều xa vời. Nhưng hai mươi mấy người cũng chẳng có ai

là đối thủ. Mộ Dung Du Du đang định đi chợ thuê mấy người âm hiểm, không

ngờ lại gặp Pháo Thiên Minh.

Pháo Thiên Minh một tay bịt miệng Vô Song Ngư. Chìm vào trầm tư, ít nhất

kẻ khác thấy y đang trầm tư. Chỉ có Kiếm Cầm biết, tiểu tử này vui sướng,

chẳng những có quà tặng đưa lên cửa, hơn nữa còn có khả năng giết chết Hoa

Vô Khuyết. Dẫu sao nhiệm vụ mà Pháo Thiên Minh nhận là Giang Tiểu Ngư

không chết, cũng không có nghĩa vụ hòa giải mâu thuẫn giữa hai huynh đệ.

"Du Du, chúng ta nói thẳng chút nhé. Nể mặt chúng ta là bằng hữu, ta giảm

cho ngươi 70%, 3000 vàng."

Mộ Dung Du Du nghe xong trợn to đôi mắt hỏi ngược lại: "3000 vàng,

chẳng thà ngươi mang ta đi bán. Toàn thân ta cả bộ trang phục cộng thêm mấy

thứ vụn vặt cùng lắm được 800 vàng."

"Không phải các ngươi có hơn hai mươi người à? Mọi người cùng góp lại!

Ta cam đoan, chỉ cần các ngươi không gây rối, nếu để Hoa Vô Khuyết thắng

luận võ, ta sẽ bồi thường gấp đôi."

"Ngươi chờ một chút, ta bàn bạc với bọn họ." Mộ Dung Du Du bắt đầu nói

chuyện với gia tộc, sau đó còn lấy ra một bàn tính bắt đầu tính toán. Mười phút

sau Mộ Dung Du Du ngẩng đầu nhìn Pháo Thiên Minh nói: "Chử Trà huynh đệ,

chỉ có thể gom được 2400 vàng. Ngươi xem..."

"Không đủ tiền thì không có động lực gì cả. Ngươi cũng biết đấy, một cỗ

máy thì cần phải có đầy đủ điện áp mới có thể vận hành. Ngươi muốn chỉnh

thành 6 vôn, tuy người ta vẫn làm việc, thế nhưng mà..."

Pháo Thiên Minh nói chưa dứt lời, Mộ Dung Du Du cắt ngang: "Ngươi chờ

một chút." Xoay người lột trang bị hô: "Bán bộ trang bị cấp 50 của Ma Giáo,

chỉ bán 600 vàng."

Vô Song Ngư nói trên kênh đội ngũ: "Đồ tham lam."

Kiếm Cầm phụ họa: "Đúng vậy, thật quá đáng, ép người ta bán cả trang bị."

"3000 vàng này là phí dịch vụ cho các ngươi."

Vô Song Ngư và Kiếm Cầm đều im lặng, một lúc sau Kiếm Cầm lẩm bẩm:

"Bộ trang phục hình như phải bao gồm quần và trang sức."

"Còn có giày nữa." Vô Song Ngư quan sát phần chân của Mộ Dung Du Du.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play