Những lời này vừa nói ra, ai nấy đều cảm động. Đây là tinh thần gì đây? Tất

cả vì mọi người, đúng vậy! Mọi người đều hết sức cung kính nhìn... Mộ Dung

Du Du. Cái tên này thật oai hùng, nói đi đôi với làm, có thể lừa được tên ác ma

đứng đầu giang hồ là Thanh Mai Chử Trà thành kẻ ngu ngốc, thậm chí bỏ qua

cơ hội trúng vé số, thật sự là từ xưa đến nay chưa từng thấy, về sau có thể lập

bia ghi công...

Tham gia vòng rút thăm đầu tiên có 30 người, mỗi người đại diện nhiều hay

ít vé số. Pháo Thiên Minh sai người dùng tuyết xây bàn, đặt Kim La Hán bên

cạnh mình. Sau đó đặt bộ bài tây lên mặt bàn tuyết. Tổng cộng cần 80 lá nên

tạm thời mượn một bộ bài tây để đủ số lượng. Có 80 lá bài, trong đó chỉ có một

lá Joker đỏ, ai rút trúng là nhờ vận may. Sau đó nhóm thử hai rút lá Joker đỏ.

Cuối cùng bốn người thắng sẽ quyết đấu một trận chung kết.

Mặc dù bàn rộng 3 mét nhân 2 mét, nhưng không được rời khỏi vòng 5 mét,

lại không được lại gần trọng tài, nên 30 người vẫn chen chúc như cũ.

"30 vị đại ca, còn ai muốn chia bài không? Không thì ta sẽ bắt đầu chia

đây." Pháo Thiên Minh vừa hỏi vừa cảm thán, những vị đại ca này thật không

đáng tiền, nhất là trong trò chơi, chỉ cần vớ bừa là có ngay 30 tên. Tất nhiên vẫn

thua kém mật độ quan chức Bắc Kinh một chút.

"Chia đi, chia đi." 30 tên đại ca rõ ràng có phần mất tập trung, vừa nhìn

Pháo Thiên Minh chia bài, vừa nghĩ cách gian lận nếu không rút được lá J.

Rất nhanh, bài đã được Pháo Thiên Minh chi xong, 30 vị lão đại cũng không

muốn mất thể diện mà đi xem bài trước, mà rất có phong độ chờ người khác lật

trước. Đây là kết quả cái độc hại, người lật bài trước thì chết chắc.

"Nhìn cái quái gì, lật đi!" Một lúc sau, Pháo Thiên Minh tức giận. Chẳng lẽ

các ngươi có thể nhìn thấu lá bài đang úp sao?

"Mọi người cùng nhau lật, mọi người cùng lên nào." Mộ Dung Du Du cười

khẽ ra hiệu một chút, 30 vị đại ca theo bậc thang nắm lấy lá bài trước mặt mình.

Đám đông thì căng thẳng tột độ, mắt cũng không dám chớp một cái.

"Rống!" Một tiếng sét đánh đột nhiên vang lên sau lưng mọi người. Trong

lòng mọi người run lên, đều rất có điều kiện phản xạ quay đầu lại một giây rưỡi.

Sau đó nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng keng, lại vô thức quay đầu trở lại.

Cuối cùng bọn họ lại nhìn thấy một cảnh tượng kỳ dị.

Lọt vào tầm mắt trước tiên chính là xương bả vai Pháo Thiên Minh có cắm

một thanh đao, nước mắt rơi đầy mặt. Hai tay bắt đầu giật giật tóc, hàm răng

khép chặt, môi cũng bị cắn chảy máu, có vẻ như bệnh động kinh phát tác. Nhìn

kỹ lại, 30 vị lão đại lập tức trợn tròn mắt kinh ngạc, Kim La Hán không thấy

đâu nữa. Mọi người vội vàng chạy đến sau cái bàn, căn bản là không có dấu vết

gì của Kim La Hán. Ai có thể biển thủ một vật lớn như vậy chỉ trong một giây

rưỡi? Trên đầu đám người tràn ngập đường cong dấu hỏi.

"Chuyện gì đã xảy ra?" 30 vị đại cùng hỏi.

"Hồ... Phỉ." Pháo Thiên Minh cắn răng nghẹn ra hai chữ, sau đó thở dài một

hơi: "Hắn cho ta một đao. Cầm Kim La Hán bỏ chạy mất rồi."

"Hả?"

"Hắn trúng một kiếm của ta, chạy về phía bên kia." Pháo Thiên Minh chỉ về

phía tây, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên có một chấm đen đang di

chuyển. Tốc độ di chuyển không nhanh lắm, hơn nữa đúng là đã bị thương ở

chân.

Như Pháo Thiên Minh dự đoán, tình người mong manh, không ai đoái hoài

tới vết thương của y, 30 vị đại ca vung tay cùng hô: "Mọi người lên! Chém tên

khốn kiếp này!"

"Giết!" Quần chúng nhổ trại lao lên, nổi giận đùng đùng...

Pháo Thiên Minh thấy quần chúng đã đi xa bèn vội vàng lấy thuốc trị

thương cho bản thân. Rút lưỡi đao ở xương bả vai ra, miệng chửi rủa: "Con mẹ

nhà ngươi... Áaa... Mẹ nó chứ... !" Sau đó thò tay xuống dưới mặt bàn, tóm Kim

La Hán, rồi khập khiễng bắt đầu chạy trốn.

Trong khoảnh khắc ấy đã xảy ra chuyện gì?

Đầu tiên, có kẻ thét lên một tiếng, tạo nên tiếng rống ấy là Phích Lịch. Khi

đám quần chúng quay đầu lại một cách vô thức, Pháo Thiên Minh đã làm những

việc sau: Thứ nhất, dùng tay trái khoác áo choàng tuyết lên người Kim La Hán.

Thứ hai, dùng tay phải rút dao đâm vào xương bả vai của mình. Thứ ba, dùng

chân phải vận nội lực, đạp Kim La Hán đang nửa ngã xuống bàn tuyết. Kim La

Hán tuy chỉ chôn vùi nửa người dưới tuyết, nhưng nửa kia có áo choàng tuyết

che đậy nên không ai nhận ra. Hơn nữa, lúc đó mọi người hoảng loạn, dễ bị lừa

gạt, mặc dù có một số người trong đám quần chúng không quay đầu lại, nhưng

tầm nhìn cũng bị vóc dáng khổng lồ của mấy vị đại ca che khuất.

Về lý do Pháo Thiên Minh rơi lệ, không phải vì dao đâm vào vai gây đau,

mặc dù đó là hành động tự làm hại bản thân, nhưng nỗi đau từ lưỡi đao chỉ là

chuyện nhỏ. Nguyên nhân chính là do chân phải, y không có võ công cước

pháp, hoàn toàn dựa vào nội lực để đá. Đây không chỉ là hành động tự hại, mà

hệ thống còn thông báo là năm ngón chân phải của y đã nát xương, ây da, đau

đớn gấp ba so với bị đập gãy.

Đám người đuổi theo một đoạn đường, đầu tiên Mộ Dung Du Du nghĩ ra

không đúng, bèn nói với 30 vị đại ca bên cạnh: "Không đúng! Chử Trà nói Hồ

Phỉ trúng một kiếm của hắn, vậy kiếm đó đâu? Hắn lại còn khóc cái gì? Đao

đâm vào người đâu có đau đâu."

"Đúng." Mọi người lập tức có dự cảm cực kỳ bất an bèn gấp gáp vận nội lực

mà đuổi theo điểm đen kia. Mọi người nhìn kỹ điểm đen, lập tức trái tim thủy

tinh vỡ vụn.

Điểm đen kia, chính là người được tôn có thể nói người sống thành người

chết - Vụ Lý Hoa. Nghe nói người này với Thanh Mai Chử Trà, không đúng, là

tiểu nhân Thanh Mai, có mối quan hệ khăng khít.

"Thanh Mai Chử Trà, tên khốn kiếp nhà ngươi!" Mộ Dung Du Du ngửa mặt

trời hét lớn, rồi tự tát mình một cái, biết rõ đó là tên đứng đầu giang hồ bại hoại

rồi mà vẫn muốn đi thuyết phục y, sao lại giao Kim La Hán cho y? Tại sao lại...

Tất cả những điều này là tại sao, Mộ Dung Du Du lệ rơi đầy mặt.

Vụ Lý Hoa lên tiếng: "Các ngươi làm gì thế? Chử Trà làm sao? Hắn chơi trò

gì à? Các ngươi thế này không tốt, vội vàng tiến lên sẽ tiêu hao nhiều thể lực

nhất. Lúc này tuyệt đối không thể mừng rỡ hay tức giận quá độ. Nếu không sẽ

gây áp lực lớn lên trái tim, dễ gây ra hội chứng nghẽn mạch vành, hay hiện

tượng mất nước. Các ngươi nên bình tĩnh ngồi xuống, thở đều đặn, rồi sau mới

tức giận tiếp. Đây không phải ta nói, cổ thư y học cũng có ghi lại..." Vụ Lý Hoa

bắt đầu dạy bảo mọi người kiến thức y thuật.

"Mộ Dung huynh đệ à, ngại quá đi. Ý thức chủ quan thì ta muốn làm người

tốt, nhưng ý thức khách quan có đầy đủ lý do không cho ta làm người tốt. Thực

ra ta rất muốn làm người tốt, nhưng... ngươi không mắc nợ nên nào biết cảnh nợ

nần khổ sở thế nào, chủ nợ phía sau ta lại toàn là loại còn hung ác hơn cả Chu

lột da nữa cơ. Một lần hầu hạ không tốt sẽ trực tiếp túm ta đi đốt đèn trời. Ngàn

vạn lần xin thứ lỗi." Trong lòng ta Pháo Thiên Minh cực kỳ ăn năn, vừa chạy

vừa nhàn nhã báo tin cho Mộ Dung Du Du.

Sau một lúc Mộ Dung Du Du nhắn lại: "Chỉ cần ngươi bảo cô nàng này câm

miệng hoặc không lôi kéo quần áo ta nữa, ta không những không trách ngươi, ta

còn sẵn lòng tặng thêm 100 vàng cho ngươi. Chử Trà đại ca, ta sai rồi, ta thật sự

không nên có tâm tư khuyên tam hại bỏ gian tà theo chính nghĩa, xin ngài hãy

tha thứ cho ta. Được chăng? Cứu mạng với!"

"Hô một tiếng đĩa bay, sau đó chạy mất." Pháo Thiên Minh nói.

Nửa phút sau, Mộ Dung Du Du gọi lại: "Hiện giờ ta đang ở điểm phục sinh,

lão nhân gia ngài có cảm tưởng gì về chuyện này?"

Pháo Thiên Minh không nói hai lời, kéo tên Mộ Dung Du vào sổ đen. Mẫu

thân từng dạy: Gặp người xấu phải tránh xa.

"Hoa Hoa, ngươi có sao không?" Pháo Thiên Minh lo lắng hỏi. Tin nhắn

được gửi tới Vụ Lý Hoa, còn điện thoại thì tạm thời đừng gọi.

"Ta không sao, vừa rồi mọi người thấy là ta là chạy tán loạn hết. Khó lắm

mới bắt được một tên đệ tử Ma Giáo, không ngờ cùng một đức hạnh như ngươi.

Bị ta cho một chưởng đánh cho về quê luôn rồi."

Lộ trình một ngày, lại chỉ mang theo một La Hán, điều này với Pháo Thiên

Minh mà nói cũng chẳng mấy khó khăn. Dù có không ít người đi ngang qua,

nhưng chỉ là đi ngang, chứ không ai ra tay ngăn cản. Cho dù có đội ngũ ngu đần

cũng không thể cản bước Pháo Thiên Minh. Hơn nữa lộ trình này rất ngoằn

ngoèo, khiến quần chúng hữu tâm vô lực. Lại nữa, phía trước còn cả đám chỉ

điểm đỏ chưa dọn sạch, đâu cần vì một con kền kền mà bỏ qua đám chim bồ

câu kia chứ?

Nhưng Pháo Thiên Minh không phải là người đầu tiên vận chuyển hàng

thành công. Người thứ nhất vận chuyển thành công là Tiểu Tuyết. Danh tiếng và

hình ảnh của cô cũng nhanh chóng được đăng tải lên diễn đàn. Đối mặt với một

thiếu nữ yếu đuối như vậy, đa số mọi người đều tán thưởng, không tiếc lời khen

ngợi: Đóa hoa mộc lan của giang hồ, một thân hình yếu đuối mang một trái tim

kiên cường...

Mặc dù mọi người nói không vội, Tiểu Tuyết vẫn lập tức giao nộp 15 vạn

vàng chung cho Tinh Ảnh, kênh bằng hữu đều tán thưởng cô. Chỉ trong một

ngày, Tiểu Tuyết từ một người vô danh trở thành hiệp nữ giang hồ mà cả phụ nữ

và trẻ em đều biết đến.

Về phần kẻ thứ hai buôn lậu vật phẩm thành công là Pháo Thiên Minh, trái

ngược hẳn với Tiểu Tuyết, y chỉ nhận được đối xử trái ngợc. Bất kể là thủ đoạn

hèn hạ hay nhân phẩm hỏng bét, thực tế là không thể khiến người khác không

chửi rủa vài câu. Ngay cả trên kênh bằng hữu cũng đang phẫn nộ gào thét: Để tế

ba mươi hai vị La Hán, yêu cầu tịch thu toàn bộ ba mươi vạn vàng!

Trên tuyến đường buôn lậu trong tuyết nguyên hoang vu, Đông Hải tuyết

nguyên là nơi nhộn nhịp nhất. Có tới tám phần mười thợ săn và con mồi đều ở

tại nơi đây. Không lâu sau khi Pháo Thiên Minh thành công, Kiếm Cầm và Hát

Bất Túy liên tiếp tử trận. Cái chết của Kiếm Cầm trong trận chiến quả là điều dễ

hiểu, còn Hát Bất Túy thì hoàn toàn khó giải thích. Dù sao cũng có một đội vệ

binh Cái Bang hộ tống, đáng ra không ai dám khiêu khích mới đúng.

Nhưng lời giải thích về cái chết của Hát Bất Túy lại khiến mọi người kinh

ngạc. Ngay sau sự kiện này, mọi người lập tức gỡ bỏ hình ảnh Pháo Thiên Minh

hôn Thiên Hậu xuống khỏi diễn đàn. Thay vào đó là tựa đề mới: Báo động xuất

hiện người Nhật!

Hát Bất Túy đang đi trên đường thì bị một nhát đao chém từ dưới lòng bàn

chân. Kẻ đó mặc áo choàng che mặt theo kiểu ninja, toàn thân mặc trắng, vũ khí

là một thanh đao kiểu Nhật. Chỉ một đao đã giết chết Hát Bất Túy, rồi bắt lấy

Kim La Hán, lẩn vào trong tuyết. Lúc đầu người bên cạnh Hát Bất Túy còn thấy

dấu chân trên tuyết, nhưng năm mét sau bị bão tuyết xóa bỏ hoàn toàn. Theo

Hát Bất Túy nhớ lại, khi nhát đao ấy chém tới, mắt y hắn động nhắm lại, hắn

đoán là do võ công của đối phương gây ra.

Hát Bất Túy lập tức treo thưởng 5 vạn vàng trên diễn đàn, yêu cầu tố giác

danh tính trò chơi của tên người Nhật này. Không đầy mười phút, Huyết Ảnh,

Lãnh Nhược Tuyết, Nhất Kiếm Đoạt Tâm cùng hơn hai mươi đại ca đường

khẩu và đại sư huynh các phái đã liên tiếp đăng thông báo trên diễn đàn, hứa

thưởng 50 vạn vàng để mua danh tính trò chơi của hắn, cộng thêm 50 vạn nữa

để mua danh tính thật.

Kẻ tập kích bị những người chơi hăng hái điều tra, nhưng thông tin và dữ

liệu rất hạn chế, chỉ suy đoán có thể là môn hạ của một người Nhật tên Thiên

Phong Thập Tứ Lang. Thiên Phong Thập Tứ Lang là một ninja ở thung lũng Iga

Nhật Bản. Hắn từng vì mục tiêu thống trị võ lâm Trung Nguyên mà nhét hai

người con trai vào Thiếu Lâm và Cái Bang, hy vọng chúng lớn lên sẽ nắm

quyền hai phái lớn nhất Trung Nguyên. Đứa con ở Thiếu Lâm tên Vô Hoa, còn

ở Cái Bang là Nam Cung Linh.

Sự kiện kho báu này thu hút vô số kỳ nhân dị sĩ trên giang hồ xuất hiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play