"Nhìn cái quái gì." Pháo Thiên Minh liếc nhìn cô ả, lấy bài ra chơi, có gấp

cũng vô ích, chỉ có thể chờ đủ bốn giờ đồng hồ rồi đi ra ngoài. Sau đó trở lại

tuyết nguyên xem có nhặt nhạnh được chút gì không. Còn việc đi đào kho báu,

y không làm nữa, vất vả kéo hàng mấy ngày rồi ngửi miệng thối của nữ nhân là

mất...

Việc này phải tìm một lời giải thích rõ ràng. Nếu không người ta hỏi: Trà,

sao lại vứt bỏ hàng hóa?

Đáp: vào ngục rồi.

Hỏi: Tại sao vào ngục?

Đáp: Bị nữ nhân cắn một cái.

Hỏi: Ngươi có khinh công mà cũng bị cắn vào môi à? Hay là còn có nữ

nhân nào vì ít tiền mà đi cắn môi ngươi?

Đáp:... Vấn đề này không thể trả lời, nếu nói rõ thật thì người ta cho là ta

vừa đi đường vừa thèm khát, không kiềm chế được là... mất mặt lắm.

"Lại nhìn nữa ta sẽ đá ngươi." Pháo Thiên Minh nhấc chân lên, cô nương

kia rất tự giác khép ngón tay lại."Dám đứng dậy, ta sẽ đánh thêm một lượt,

ngoan ngoãn ngồi xuống đó. Hôm nay tâm trạng ta đang rất tệ, đừng chọc giận

ta." Nói xong, Thiên Minh loáng thoáng nghe thấy tiếng nghiến răng, nhưng y

không để ý, bởi vì số người ghét hắn đã nhiều như biển, thêm một người cũng

chẳng có gì to tát.

Lúc này cô ả đột nhiên thả tay xuống, ánh mắt trông mong và đáng thương

nhìn Pháo Thiên Minh, lấy từ trong lòng lấy ra một bao hạt dưa. Pháo Thiên

Minh vừa ném bộ bài sang một bên vừa tiến lại gần và nhấc chân lên giẫm

mạnh xuống. Cô ả như con cừu con, vừa khóc vừa nắm chân quần của Thiên

Minh, dùng sức kéo gói hạt dưa bị giẫm dưới chân mình.

"Có phải là ta hơi quá đáng không?" Pháo Thiên Minh đột nhiên cảm thấy

có lỗi, bèn ngồi xuống dịu dàng nhìn cô nàng và hỏi.

Cô nàng ngậm ngùi thút thít vài tiếng, rồi thầm gật đầu. Pháo Thiên Minh

thở dài, nhưng trước khi kịp nói gì, cô ả đã nhào tới, mục tiêu rõ ràng là... đôi

môi của Pháo Thiên Minh.

Trong nụ cười đầy nham hiểm, Pháo Thiên Minh giáng một quả đấm thật

mạnh lên má trái của cô ả: "Ngươi tưởng ta là heo à, bị chiêu trò của ngươi lừa

hai lần chắc? Thành thật mà nói, lúc nãy ta đánh ngươi cũng ngại, ngươi thì tốt

rồi, nhất quyết phải kiếm cớ cho ta luyện tập thân thể, xem chiêu." Nói xong tay

nâng chân giẫm... ... Một tiếng đồng hồ sau...

"Lại đánh thêm hai lượt nữa, nếu như lão già nhà ta biết ta chơi trò chơi mà

còn tập luyện chăm chỉ thế này, chắc ông ta phải cười rụng răng mất. Ài, ngày

xưa đánh hai lượt là nói chuyện chơi mạt chược, sao bây giờ lại thành đánh

người. Nói thật với ngươi, ngươi không tệ, biết dùng khăn che, không bỏ ra để

hù dọa người khác, điểm này ta rất đánh giá cao ngươi. Hơn nữa, ngươi da dày

thịt béo cũng khiến ta thích thú, còn tốt hơn nhiều so với bao cát của ta trong

thực tế, rất hợp tay đấm. Điểm duy nhất... nếu ngươi có thể giảm mỡ đi thì tốt.

Ta đi vòng quanh cái bao cát chỉ mất hai bước, còn đi vòng quanh ngươi phải cả

ba bước. Lúc nãy ta suýt chút nữa bước sai..."

"Ngươi... ngươi ức hiếp người ta!" Vừa nói xong, cô ả lập tức bịt miệng lại.

"Ha ha, giờ thì có cả hình ảnh lẫn âm thanh rồi, ta không tin không tìm ra

ngươi." Giọng nói của cô nàng rất đặc biệt, mặc dù Pháo Thiên Minh không

phải chuyên gia nhưng cũng nghe ra được âm sắc đã được đào tạo bài bản. Cách

phát âm có chỗ ngắt nghỉ rất có kỹ thuật, không giống người bình thường nói

chuyện, có những từ hoàn toàn có thể nói bằng âm bít lại nhưng cô vẫn mở rõ

ràng. Khi nói cả câu, không nhìn thấy răng. Người đương đại thực sự mệt mỏi,

mệt đến nỗi ngay cả lời nói cũng tiết kiệm được."Ngươi là người dẫn chương

trình? Hay là ca sĩ opera?"

"Hừ!" Cô vẫn kiên cường bất khuất.

"Ha ha, ngươi lại đang khiêu khích ta, ngươi lại đang khiêu khích ta." Pháo

Thiên Minh cười hì hì nói: "Vẫn còn thời giờ xem chiêu." Lại tay nâng lên chân

hạ xuống..."... Giờ thứ tư...

"Ông già nhà ta nói, học võ ban đầu không phải để cường thân kiện thể, mà

là ở kỹ xảo đánh đấm. Lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh, không bắt nạt

phụ nữ trẻ con, không thể khi dễ người tàn tật. Cũng chính là không thể ức hiếp

nữ nhi như ngươi, nhưng ta vừa nghĩ tới hàng hóa ngàn vạn là nghiến răng

nghiến lợi, vậy nên xin ngươi hãy thông cảm cho tâm trạng hiện tại của ta."

Pháo Thiên Minh rất thành thật nói.

Cô ả chết lặng nhìn y một cái đầy: Vừa bị ngươi ngược đãi, vừa thông cảm

với tâm trạng khi ngươi ngược đãi ta? Thấy Pháo Thiên Minh lại đưa tay, trong

lòng cả kinh, mình có làm gì đâu? Vẻ mặt rất tê dại, cũng không có lời nói hay

động tác khiêu khích, làm sao hắn còn xuống tay được chứ?... À, hóa ra là gãi

đầu.

Pháo Thiên Minh đi tới đi lui nhìn cô nàng ngồi xổm trên mặt đất chờ, cuối

cùng cũng quyết định nói: "Đã đánh ba giờ đồng hồ rồi, dứt khoát gom đủ đi.

Xem chiêu." Tay nâng lên chân hạ xuống..."... Hàng Châu...

Cuối cùng Pháo Thiên Minh cũng ra tù, cùng y rời khỏi lao ngục tất nhiên là

cô nàng kia kia. Cô ả đưa mắt nhìn Pháo Thiên Minh, duỗi lưng tỏ vẻ khinh

thường loại ngược đãi vừa rồi. Pháo Thiên Minh thuận tay đâm một kiếm vào

cổ cô ả. Cô ả vẫn giữa nguyên vẻ mặt kỳ quái, đến điểm phục sinh vẫn rất khó

hiểu, ra khỏi cửa không nói một lời giết luôn, đây còn là nam nhân sao? Nhỏ

mọn vậy à?

Cô ả vừa nghĩ thế, bỗng trước mắt lóe lên, Pháo Thiên Minh đã xuất hiện

trước mặt mình. Cô nàng khinh thường hừ một tiếng, đây là điểm hồi sinh, cũng

gọi là khu vực an toàn, rõ là ngu ngốc.

Pháo ngu ngốc đang cười hì hì nhìn cô, tay trái lơ đãng vẫy một tấm khăn

che mặt. Chỉ thấy người nữ nhân này mắt to mũi nhỏ, đôi môi hồng hào hơi

nghịch ngợm."Dung nhan cũng được đấy, huynh đệ hôm nay có việc, ngày khác

tìm ngươi tán gẫu. Núi không đổi nước đổi, ta đi đây!" Cô nàng kinh hãi, vội

vàng sờ mặt một cái. Quả nhiên, khăn che mặt của mình đã bị lột mất, lúc này

mới khóc thét lên. Cô đau khổ không phải vì bị Pháo Thiên Minh truy sát, mà là

bị ức hiếp tới bốn giờ, giả làm người câm kẻ điếc suốt bốn giờ, chịu bao nhiêu

khổ nhục, tất cả đều là oan uổng.

"Đi đâu vậy?" Mọi người cùng hỏi một lượt, giọng Đường Đường rất lớn.

"Mất đồ rồi." Pháo Thiên Minh cẩn thận trả lời.

"Mất thế nào?" Đám đông lại hét lên.

"Nói ra có lẽ các ngươi sẽ không tin, vừa mới chạy ra khỏi cánh đồng tuyết,

bỗng nhiên một người lạ xuất hiện trước mặt ta. Hắn nói tinh cầu XX rất hiếu

kỳ về người tài giỏi xuất chúng nhất trên trái đất này, hỏi ta có thể phối hợp với

bọn chúng trở về làm vài bài kiểm tra tâm lý nho nhỏ không. Ta nghĩ, giúp đỡ

người khác là nguồn gốc của hạnh phúc, mười triệu tiền trò chơi cũng không

bằng làm rạng danh trái đất, cống hiến tình yêu cho tất cả sinh vật cao cấp trong

vũ trụ..."

Đường Đường cắt ngang: "Người lạ mà ngươi nói có phải toàn thân mặc đồ

đen không?"

"Đúng vậy!" Pháo Thiên Minh vui mừng, trong tương lai chắc chắn Đường

Đường sẽ là người vợ tốt, có thể giúp chồng nói dối.

"Còn đeo khăn che mặt nữa."

"À... đúng rồi."

"Là nữ đúng không?" Sát khí bốc lên.

"Chuyện này... có lẽ vậy." Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh.

Vô Song Ngư vội cắt lời anh em: "Chử Trà, ngươi hãy xem diễn đàn trước

đi, có bức ảnh chiếm nửa trang bìa, ngươi nói xem người lạ có bao nhiêu phần

trăm giống với người trong ảnh kia."

Thanh Mai cầm thú phi lễ nữ nhân thần bí trên đất tuyết, ngàn vạn tiền tài

chảy về đông chỉ vì một nụ hôn thơm.

Tựa đề: Vạn ác dâm cầm đầu.

Hình ảnh là khoảnh khắc Pháo Thiên Minh và cô gái gặm nhau trên đất

tuyết. Hiển nhiên huynh đệ hoặc tỷ muội chụp bức hình này có công lực vô

cùng cao thâm. Nụ cười âm hiểm của Pháo Thiên Minh, biểu cảm bất lực của cô

gái kia, thậm chí ngay cả hàn quang lóe lên quanh hàm răng nhỏ cũng được

quay chụp thê mỹ vô cùng. Hoàn toàn bại lộ vẻ bàng hoàng và bất lực lúc đó.

Về phần bài viết bên dưới... không cần nói, tất nhiên lại là lầu cao hiếm có trong

lịch sử.

"Hôm nay thời tiết không tệ nha." Pháo Thiên Minh trở lại trò chơi, trước

tiên hừ hai câu.

Tất cả mọi người phồng mũi lên, xem như báo cáo kết quả công tác.

"Các huynh đệ, ta thật sự oan uổng. Ta bị ám hại, các ngươi phải tin tưởng

ta." Pháo Thiên Minh khóc lóc kể lể.

Phích Lịch cười nói: "Chúng ta đều không có vấn đề gì, đương nhiên là tin

tưởng ngươi. Mất đồ cướp về là được. Chủ yếu là..."

"Chủ yếu là có người nào đó không tin?" Ái Niếp Niếp bổ sung một câu.

"Ai nói ta không tin..." Lời này là Vụ Lý Hoa cùng Đường Đường đồng

thanh hỏi ra, tiếp theo kênh trò chuyện đột nhiên yên lặng như chết. Chỉ để lại

mấy tên tiện nhân liều mạng che miệng lại phát ra tiếng cười.

"Báo cáo vị trí của các ngươi, ta đi cướp đồ." Pháo Thiên Minh vừa đến

cánh đồng tuyết Đông Hải. Vội vàng kết thúc bầu không thể không xấu hổ đáng

chết này.

"Phích Lịch đã đánh mất hàng hóa. Hát Bất Túy bởi vì có mấy ngàn cái Cái

Bang nghĩa khí tương trợ, lao thẳng ra khỏi cánh đồng tuyết, không người ngăn

chặn. Những điểm đỏ khác... Ài! Đều là ngươi tạo nghiệt." Đường Đường báo

cáo công tác, đồng thời không quên mỉa mai một câu.

"Ta có tội, ta có tội. Ta nhất định sẽ cải tạo thật tốt, mong tổ chức khoan

dung rộng lượng."

Vài trăm người giao chiến trong một khung cảnh nhỏ hẹp, bên ngoài còn có

vài ngàn người vây xem. Ở giữa là một đội ngũ gồm trăm người. Có thể ra

được, đội ngũ này võ công rất không tệ. Trăm người bảo vệ lẫn nhau, lấy ưu

điểm bù khuyết điểm, luôn phòng thủ cẩn mật. Trái lại, ba đội quân tấn công

vùng đất này, tâm trạng mọi người không đồng nhất, thường thường có những

bàn tay âm thầm vươn ra. Trong ba phút, đội ngũ canh giữ bảo vật chưa chết

một ai, nhưng đội quân vây công đã chết mười mấy người.

"Để đồ của ta lại." Pháo Thiên Minh treo tên trên lên đỉnh đầu, lao thẳng

lên. Bất kỳ ai cản đường đi đều bị một kiếm xuyên qua, không chết thì dùng

Nhạn Phi vòng qua tiếp tục lao tới. Dù sao, chẳng mấy chốc đám khán giả này

rất có thể sẽ trở thành đối thủ.

"Con mẹ nó, Thanh Mai Chử Trà tới rồi, mọi người cẩn thận." Đám người

giữ bảo vật hô to.

Pháo Thiên Minh tới bên ngoài, ba đội quân rất tự giác tránh ra một lỗ hổng.

Pháo Thiên Minh tiến vào tiểu đội bảo vệ, đội ngũ rất ăn ý tấn công theo ba

hướng trên-giữa-dưới. Nhưng chúng vẫn đánh giá thấp tốc độ rút kiếm của Pháo

Thiên Minh, trong lúc bọn họ còn không kịp phản ứng, đao mới rút ra nửa

chừng thì ba kiếm đã đâm thẳng vào cổ họng.

"Thương trận." Người ở giữa ra lệnh một tiếng, mười mấy cây thương dài

đều hóa thành đóa hoa thương, tổ hợp thành một đóa hoa mai bao trùm lấy Pháo

Thiên Minh. Pháo Thiên Minh vội vàng dùng Nhạn Phi dừng bước, bay ngược

trở lại. Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh: Cái dũng của thất phu, lần sau dùng

thủ đoạn thì hơn. Nhưng lần này phải trắng trợn cướp lấy, nhiều người đang

xem như vậy, không lấy được thì thật xấu hổ.

Pháo Thiên Minh bay vòng quanh rừng thương, bên trái xoay một vòng, đối

mặt với ba người chơi không thuộc môn phái tấn công. Ba vị này rõ ràng cũng

là nhân vật võ công cao cường, không hề hoảng hốt, đều dùng chiêu lưỡng bại

câu thương. Nhưng chiêu này của Pháo Thiên Minh chỉ là giả, trực tiếp ném

kiếm không dùng, nhảy ra phía sau lưng bọn họ, sau đó hòa làm một với tiểu

đội. Như vậy, dù bất kỳ trận thế nào cũng không có tác dụng, ra tay sợ đả

thương người cùng phe, không ra tay thì sợ bị mất mạng. Lo nghĩ đủ đường...

Còn Pháo Thiên Minh như cá gặp nước, gần thì dùng kiếm tay trái, xa thì

lao cả người lẫn kiếm tới. Kiếm cực nhanh, rất ít người có thể tránh khỏi chỗ

hiểm, ba kiếm đâm hạ hai người là con số bình quân. Có điều Pháo Thiên Minh

cũng không khá hơn là mấy, trên người mang vài vết máu, còn bị một cao thủ

chấn thành thương nhẹ. Lập tức không dám làm loạn nữa, chỉ có thể tìm khe hở

lao nhanh tới bên người người bảo vệ. Giết người cướp của, rồi kéo Kim La

Hán, mở toàn bộ nội lực, từ trên đỉnh đầu mọi người nhảy qua, biến mất nhanh

như chớp. Ngay cả với tốc độ đó y vẫn bị một cây thương đen đâm xuyên một

lỗ trên bàn tay, còn thân thể đang bị thương nhẹ mà mở toàn bộ nội lực nên

cũng rơi vào tình trạng bị thương nặng.

Đối đầu trực tiếp với quần chúng quả thật là tự cô lập mình với nhân dân,

câu nói này thật thấm thía.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play