Trong lòng Lam Sắc tiếp tục giẫm phải bẫy, Pháo Thiên Minh đã bắt đầu

phân tích nhanh các đặc điểm của Cửu Dương Thần Công. Trước tiên là chịu

đòn, chịu đòn cực tốt, đánh không chết được, đâm không xuyên. Kế đến vẫn là

chịu đòn... Thứ hai, tốc độ hơi chậm, kể cả thân pháp và khinh công đều giảm

khoảng 10-20% so với Vô Song Ngư. Cuối cùng thì... điểm yếu duy nhất là mắt

và yết hầu. Yết hầu thì đừng nghĩ tới, cái thứ không phải vàng cũng không phải

bạc kia có vẻ chất lượng cao, trước khi mở phong ấn Ỷ Thiên kiếm khó mà đâm

xuyên được. Còn mắt, thấy Lam Sắc che mắt tránh tên rất thuần thục, ít nhất

cũng phải luyện qua 100 lần. Trừ phi mở Quỳ Hoa Bảo Điển, nhưng đối phương

cũng không ngu, chỉ cần che mắt, ngồi xụp xuống đất chịu đựng 15 phút là

được."

Không có phương pháp phá giải nào có hiệu quả, Pháo Thiên Minh hết sức

do dự. Y không nghĩ Lam Sắc này là cao thủ, theo tiêu chuẩn cao thủ của y chủ

yếu là dựa vào tấn công thay vì phòng thủ, đây cũng là ảnh hưởng từ việc tập

luyện môn Nhạc gia tán thủ từ nhỏ. Nhạc gia tán thủ vốn là môn quyền pháp

cận chiến trong thời binh khí lạnh, truyền lại từ đời Tống, mỗi triều đại đều

tham khảo môn võ này để huấn luyện quân đội. Môn võ này chú trọng tấn công.

Vì vậy, trong mắt Pháo Thiên Minh, Lam Sắc hoàn toàn không thể coi là cao

thủ, chỉ là con rùa đen ngàn năm mà thôi.

Chắc chắn Lam Sắc sẽ có điểm yếu, chỉ là ta chưa nghĩ ra mà thôi, Pháo

Thiên Minh thầm quyết tâm, sau khi nhiệm vụ này kết thúc, nhất định sẽ bịt mặt

bắt Lam Sắc đến, lần lượt thử từng pháp thuật kiếm, thương, quyền, thủy, hỏa,

độc xem phương pháp nào có hiệu quả.

Lúc này Lam Sắc đã đi được ba trăm thước, dưới lòng bàn chân hắn bốc lên

một luồng khói độc, nhưng Lam Sắc hoàn toàn không để vào mắt, tiếp tục tiến

lên. Pháo Thiên Minh lập tức loại trừ khả năng dùng độc, bởi vì hắn phải dùng

ba phần mười nội lực mới có thể hóa giải luồng khói độc kia, nhìn bộ dáng Lam

Sắc thì khả năng kháng độc của hắn ít nhất cũng gấp đôi y.

Đi được bốn trăm thước, Lam Sắc đã nở nụ cười. Mặc dù vừa rồi lăn xuống

núi rất mất mặt, nhưng mấy ai có thể phá vỡ cơ quan như vậy? Tiền bạc và sủng

ái của mỹ nhân thực ra cũng không còn xa... Đúng lúc Lam Sắc đang nghĩ vẩn

vơ, bỗng nhiên dưới lòng bàn chân trống rỗng. Cúi đầu nhìn xuống, hóa ra sàn

nhà đột nhiên sập xuống, dưới lòng bàn chân hắn xuất hiện một hố tròn 3x3

mét...

"A..." Một tiếng, mọi người trợn mắt nhìn Lam Sắc đột nhiên biến mất khỏi

mặt đất. Mãi đến bốn giây sau mới nghe một tiếng động trầm trầm, chắc là rơi

xuống rồi. Theo nguyên lý quả táo của Newton, cộng với hai viên bi sắt rơi

đồng thời rơi xuống đất là sự thật, thêm vào khối lượng cơ thể con người và tốc

độ rơi mỗi giây... Pháo Thiên Minh nghiêng đầu hỏi: "Hoa Hoa, sâu bao nhiêu?"

"... Vụ Lý Hoa lập tức nhặt viên đá dưới đất lên, bắt đầu tính toán: "Dữ liệu

đã biết là rơi xuống đất trong bốn giây, cân nặng khoảng 80kg. Bỏ qua lực cản

không khí. Nhân với khối lượng riêng của cơ thể người... chắc chắn nằm trong

khoảng 200 đến 250 mét."

"Chắc là 300 đến 400 mét. Theo tốc độ rơi mỗi giây là 9. 8 mét, không phải

nhân số liệu ban đầu với bốn lần 9. 8, mà là nhân số liệu sau mỗi lần nhân 9. 8

lại tiếp tục nhân 9. 8." Thiên Nhãn phản bác.

"Nói theo ý ngươi thì dùng đơn vị vi thời gian micro giây tính toán cho

chính xác?" Vụ Lý Hoa phản bác lại.

Tinh Ảnh và Vô Song Ngư vừa thảo luận tâm lý học: "Trong hoàn cảnh rơi

từ trên cao xuống, nếu không phải nhân viên huấn luyện chuyên nghiệp, lần đầu

tiên sẽ cảm thấy phấn khích, sau đó mới xuất hiện tâm lý sợ hãi, điều này có ghi

chép trong cuốn "What Life Could Mean to You" của nhà tâm lý học người Đức

tên là Adler."

"Không đúng, trong cuốn "Tâm lý học rối loạn" của Freud nói rõ, não người

trong lúc rơi từ trên cao xuống sẽ trống rỗng. Hoàn toàn không thể suy nghĩ

bình thường, ngay cả khi hiểu rõ mình đang rơi. Freud đã phân tích rất nhiều ví

dụ của các lính dù nhảy lần đầu."

Huyết Ảnh: "Còn một trăm mét, nàng bảo cử ai đi mới ổn?"

Lãnh Nhược Tuyết đáp: "Chỉ có thể để Tiểu Tuyết thử. Khinh công tốt, chết

thì tổn thất cũng không lớn."

"Rơi xuống rồi sao?"

"Ân, rơi xuống rồi."

"Cứu mạng! Có rắn!" Tiếp theo rít vang lên, Lam Sắc kêu cứu trong kênh

đội ngũ.

"..." Tất cả mọi người xấu hổ, bao gồm cả Pháo Thiên Minh cũng xấu hổ,

thế nào mà quên mất đặc điểm lớn nhất của người ta, da thô thịt dày, ngã không

chết. Tất cả mọi người chen vào đường hầm, vây quanh cái lỗ trên mặt đất chật

như nêm cối: "Ngươi không sao chứ?"

"Khắp nơi đều là rắn. Có tới mấy vạn con." Lam Sắc nức nở nói: "Ta sợ rắn

nhất, mau cứu ta. Hu hu."

"Ngươi dập tắt lửa, thế thì không nhìn thấy rắn nữa, cũng không sợ hãi."

Pháo Thiên Minh đưa ra ý tưởng xấu xa.

Lam Sắc tiếp tục khóc: "Ta nằm trên đống rắn đây. Bọn chúng vẫn đang bò

trên người ta, còn chui vào trong quần ta nữa."

Thiên Nhãn lắc đầu nói: "Có thể đám rắn này là quái vật mà lát nữa chúng ta

phải đối phó, xem ra đại sảnh này không phải nơi cần đến mà phải đi xuống

dưới mới được. Chắc thiết kế này cũng không ngờ đã bố trí cạm bẫy rồi mà có

người không bị ngã chết, nếu không nhất định sẽ không quá đáng như vậy."

"Vậy ngươi để cho bọn chúng cắn chết đi thôi, không phải là rớt xuống cấp

à, còn đỡ hơn bị dọa chết." Pháo Thiên Minh tiếp tục đưa ra ý tưởng xấu xa, y

bắt đầu cảm thấy đồng tình với Lam Sắc. Cho dù người này là Trần Thế Mỹ

cũng không đáng phải chịu khổ hình như vậy.

"Hu hu... bọn chúng không cắn chết được ta, đang bò lên người ta... Cứu

mạng!"

"Vậy ngươi tự sát đi!" Pháo xấu bụng nói.

"Không tự giết được mình." Lam rầu rĩ.

"Móc mắt, rồi ngón tay đâm vào trong!"

"... Ta không làm được, cứu mạng với..."

"Hay là chúng ta kiếm hòn đá to đè chết ngươi?" Lại ý xấu

"Nếu như đè không chết thì sao?" Con gián Lam Sắc hỏi.

"Không thể nào?" Pháo Thiên Minh nhòm cửa hang rồi quay đầu lại nói:

"Hoa Hoa, ngươi tính xem hòn đá lớn 3x3 mét, rơi từ độ cao trăm mét xuống,

có thể sinh ra bao nhiêu năng lượng."

"300 mét, hừ! Ngươi bảo cô ta tính đi." Vụ Lý Hoa chỉ Thiên Nhãn, trừng

mắt nhìn lại Pháo Thiên Minh.

Pháo Thiên Minh nhìn Thiên Nhãn, Thiên Nhãn lườm Vụ Lý Hoa, quay đầu

nói: "Có kẻ nói ta tính sai, hừ!"

"... Hoa Hoa, vậy tính 250 trước đi."

Lãnh Nhược Tuyết thực sự không nhịn được nữa. Cô nàng giơ chân đá Pháo

Thiên Minh sang một bên rồi hỏi: "Các ngươi có mang theo dây thừng không?"

Cái gã ỷ vào khinh công chiếm ngôi đệ nhất ở đây lại không cứu người, rõ ràng

đang làm loạn.

"..." Sau khi mọi người lục túi xong, ai nấy đều nhún vai. Đây là đến tuyết

nguyên chứ không phải là leo núi, đâu có chuyện mang theo dây thừng. Chỉ có

Vô Song Ngư và Pháo Thiên Minh đưa ánh mắt hỏi han nhìn về phía Vụ Lý

Hoa. Sau khi hai người bọn họ hoàn thành nhiệm vụ Thái Huyền kinh, trên

người cơ bản đều đeo theo những thứ này, mà còn là phiên bản kéo dài.

Vụ Lý Hoa phát hiện có động tĩnh lạ bèn vội vàng gửi tin nhắn cho hai

người: "Không được, đây chính là trừng phạt cho loại thay lòng đổi dạ."

Tàn nhẫn thay, để con rắn sống sờ sờ như thế... cho dù không chết được chỉ

là lãng phí thời gian; nhưng chết đói trong tình huống túi đồ có thức ăn như vậy

thật quá oan uổng. Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư đồng thời có nhận thức

mới về tâm lý trả thù nữ giới.

Huyết Ảnh cũng không thể nghe thêm tiếng kêu than của Lam Sắc nữa, dù

sao cũng có chút tình cảm với hắn."Mau cởi quần áo ra, không thể để mặc hắn

bị rắn dọa chết như vậy được."

Vì thế rất nhanh một trăm bộ trang phục quý giá cộng thêm năm mươi bộ đồ

trắng đã được lấy ra. Xem ra vẫn ít người có thói quen mang theo trang bị màu

trắng. Mười mấy cô gái bắt đầu buộc quần áo, thông thường một bộ áo hay quần

dài khoảng hai mét, có một trăm năm mươi bộ thì dài bốn trăm mét cũng đủ rồi.

Nhưng lúc này, Pháo Thiên Minh rất hoảng sợ khi vô tình phát hiện ra rằng,

Vụ Lý Hoa đã tàn nhẫn cắt một lỗ nhỏ trên bộ quần áo mà cô cống hiến. Lỗ

hổng lớn bao nhiêu? Việc này không quan trọng, chỉ cần có miệng lỗ thôi là

quần áo sẽ không thể chịu được lực kéo. Huống hồ, bộ quần áo bị cắt lỗ lại là

một bộ đồ trắng chất lượng kém cỏi.

Lạy Chúa ta ơi, Pháo Thiên Minh lén vẽ dấu thánh giá, xin ngài tha thứ cho

ta đã nhìn thấy kẻ gian ác hành động mà không can thiệp ngăn chặn. Nếu

không, rất có thể ta sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của nữ lưu manh đó, Amen.

Huyết Ảnh hỏi:"Đã nắm được chưa?"

"Nắm được rồi." Lam Sắc hớn hở nói.

"Mọi người cùng kéo." Huyết Ảnh ra lệnh, các huynh đệ tỷ muội luyện

quyền cước nội công lại có tuyệt học cùng dùng sức, từng bộ y phục được kéo

ra. Trong đó tất nhiên có cả nha đầu Vụ Lý Hoa cô.

Pháo Thiên Minh chú ý quan sát Vụ Lý Hoa. Chỉ thấy lúc cô kéo được nửa

đường, bỗng nhiên nhíu mày, tay tăng thêm hai thành lực lượng. Nhanh tay giật

mạnh...

"Xoạt." Đây không phải là tiếng cười, mà là tiếng y phục rách toạc. Năm

mươi bộ y phục kèm theo một tiếng Aaa thảm thiết, cùng nhau bay trở lại hang

rắn.

"Bộ y phục này là của ta."

"Nói bậy, vậy của ta thì sao?"

"Làm sao ta biết được, dù sao cái này cũng là của ta."

"Ngươi có ý gì? Rõ ràng là y phục của ta buộc ở phía trước, y phục của

ngươi rớt xuống rồi."

Gần trăm người không mấy ai quan tâm đến sinh tử của Lam Sắc, tất cả chú

ý tập trung vào năm mươi bộ y phục bị kéo về. Những bộ y phục này có cấp 50,

có cấp 60, đã coi như vô cùng quý giá. Ví dụ như bộ y phục cấp 50 của Ma

Giáo, là hàng thịnh hành nhất trên thị trường hiện giờ, thậm chí trong thời buổi

kinh tế trì trệ như hiện tại, một bộ y phục cũng phải tốn tới 800 vàng. Nhưng

vấn đề là... quần áo chỉ là quần áo, chúng không biết nói, trên đó còn không có

tên người. Mọi người nhìn qua, chỉ lấy về được nửa số, tối thiểu cũng phải lấy

lại y phục của mình trước đã. Tất nhiên không loại trừ những kẻ trước đó quyên

góp y phục trắng, giờ lại trơ trẽn nói đó là bộ trang phục mình đã cống hiến,

trong số đó có cả Vô Song Ngư.

Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh thấy cảnh hỗn loạn như vậy là đồng thời ảm

đạm rơi lệ, trăm người chỉ có hai người Võ Đang, nói với bọn họ mấy bộ y phục

Ma Giáo là của mình, người ta cũng khó mà tin được. Một khoản tiền bất chính,

một khoản tài sản kếch xù, với tính cách lưu manh của bọn họ, cho dù chỉ cống

hiến một món cũng nhất định phải nói là ba món, tuyệt đối không thể thiếu

được.

Điều khiến Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh thất vọng chính là, trước khi xảy

ra chiến tranh quy mô lớn, Huyết Ảnh đã khống chế được tình thế. Hắn phân

loại toàn bộ trang phục môn phái, sau đó rút thăm nhận đồ, không được thì trợ

cấp 300 vàng. Kết quả Vô Song Ngư rất vô liêm sỉ, lại dùng trang phục màu

trắng đổi lấy một bộ y phục Ma Giáo cấp 60.

Sau khi giải quyết tình thế, mọi người lại bắt đầu vây xem cái hố lớn, bởi vì

hình như Lam Sắc vẫn chưa thể thoát ra ngoài, lại bắt đầu kêu cứu...

"Ta xuống đó cứu hắn." Cuối cùng cũng có một người chơi tên Hắc Đầu

không nhịn được. Trong đám bằng hữu của Lam Sắc, hắn là người đầu tiên lên

tiếng: "Các huynh có dù, nón lá hay là khí cầu gì không?"

Trong lúc mọi người lắc đầu, Pháo Thiên Minh lấy cây dù ra nói: "Cần dù

che để làm gì?"

"Giết rắn cứu người, cảm tạ." Hắc Đầu nhận lấy ô đi xuống, trực tiếp nhảy

vào hố, sau đó chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết: "Aaaa..."

"Quên nói, cái này là loại không đưa cho người khác được, cách xa năm

trượng sẽ bay về túi đựng đồ của ta. Hơn nữa... cái ô này gọi là Hợp Hoan tán,

không thể mở ra được." Câu này đương nhiên là Pháo Thiên Minh nói thầm

trong lòng, đồng thời trong tim, gan, tỳ, vị, thận, năm nơi vẽ thêm một chữ thập.

Bởi vì y nhìn thấy trong hố tối om lóe lên ánh sáng trắng, chắc là Hắc Đầu chết

rồi.

"Bây giờ phải làm sao?" Huyết Ảnh liếc nhìn Pháo Thiên Minh và Tiểu

Tuyết, hai người này võ công cao cường, nếu nhảy xuống có lẽ sẽ không chết

ngay lập tức. Như vậy trước tiên giết Lam Sắc rồi tự sát.

"Ta cũng sợ rắn lắm." Ánh mắt Tiểu Tuyết lẩn tránh tầm mắt của Huyết

Ảnh.

"Ta không sợ rắn, nhưng sợ một bầy rắn." Pháo Thiên Minh thản nhiên nói.

Đây là sự thật, vài con rắn thì y không sợ, nhưng nhảy vào hang có hàng vạn

con rắn dù thì có đánh chết y cũng không nhảy. Trong lòng nói câu này y cũng

rất cảm động trước hành động tự sát vì bằng hữu của Hắc Đầu. Nếu là mấy cô

gái như Xa, Kiếm Cầm, Vụ Lý Hoa thì y đã không ngần ngại nhảy xuống. Còn

những bằng hữu khác đều là nam nhi, dọa chết một người còn hơn dọa chết hai

người, đương nhiên mình không dại dột liều mạng.

"Cứu ta... bọn chúng bắt đầu chui vào lỗ mũi ta rồi." Lam Sắc run rẩy kêu

cứu trên kênh đội ngũ.

Vụ Lý Hoa giải thích: "Chắc là một loài rắn đuôi chuông ở Bắc Mỹ, loài rắn

này thường dùng đuôi quấy rầy mũi người, chúng chuyên hút máu mũi..."

"Cứu ta với."

Vụ Lý Hoa rất tức giận vì lại có kẻ cắt ngang lời nói của cô, mà đây còn là

kẻ mà cô căm ghét. Đột nhiên, trong lòng lóe lên ý tưởng, hô to: "Ngươi đăng

xuất đi."

"Đúng rồi, sao ta quên mất." Tất cả mọi người kể cả Lam Sắc đồng loạt vỗ

đầu, không hiểu sao lại quên mất đây là trò chơi, có thể hạ đăng xuất.

"Cám ơn tỷ tỷ, vậy ta rời trò chơi trước đây." Sau khi Lam Sắc nói xong,

kênh đội ngũ thông báo Lam Sắc đã thoát khỏi trò chơi, vì thế mà bãi bỏ tư cách

thành viên đội ngũ.

Pháo Thiên Minh cảm thán: Nữ nhân dù sao cũng là nữ nhân, ngoài tính tình

cẩn thận ra vẫn có chút đồng cảm. Nhưng khi quay đầu lại, thấy Vụ Lý Hoa

đang mỉm cười độc ác, trong lòng y rùng mình một cái. Sau khi suy nghĩ kỹ

càng, cõi lòng y đông cứng... thật quá độc ác... Bây giờ để người kia đăng xuất,

chờ Lam Sắc đăng nhập mới phát hiện mọi người đều biến mất, trong khi mình

vẫn còn trong đống rắn... Thượng đế ơi, chẳng trách có câu: thà đắc tội với quân

tử còn hơn đắc tội với nữ nhân. Hóa ra thời Chiến Quốc đã có nữ nhân mạnh mẽ

như thế rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play