Pháo Thiên Minh vác Kiếm Cầm chạy xa năm dặm quanh ốc đảo, tốc độ

này không phải trưng cho đẹp, bởi vì chỉ nhìn Kiếm Cầm đang nôn khan sau bả

vai là biết, không ngừng có thể tạo thành hiệu quả say xe trong truyền thuyết.

"Ta nói này... Ọe, sau này có thể khiêng cao chút không, dạ dày xóc nảy này

khó chịu lắm."

"... cá nhân ta cũng muốn để cao một chút, nhưng Hắc Bạch Song Sát người

ta không cho."

"Ngươi muốn chết à!" Kiếm Cầm cười mắng một câu sau đó đột nhiên nói:

"Ca ca của ta tìm ta, ngươi chờ chút!" Nói xong bèn đăng xuất. Qua ba phút lại

chui ra nói: "Đại sư huynh của ta tìm chúng ta trên diễn đàn."

"Ồ, rốt cuộc cũng nghĩ ra biện pháp này! Bên nhà phát hành cũng công bố

việc giới hạn bị NPC bắt giữ là mười ngày nhỉ? Thế thì còn không đến bốn ngày

nữa thôi, làm sao làm được nhỉ. Hơn nữa nhà phát hành cũng nói, trong lúc bị

NPC bắt giam có thể tiến vào cấp phó bản luyện tập, cần gì phải quyết chí liều

mình làm bằng được nhiệm vụ này?"

"Đây gọi là cảm giác vinh dự tập thể, ngươi không hiểu đâu." Kiếm Cầm

nói.

"Ta từng làm lính, sao lại không biết cảm giác vinh dự tập thể. Ta cảm thấy

đây chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi."

"Vậy vì sao ngươi cứ nhất quyết muốn giúp Diệp Cô Thành?"

"... Vấn đề này nói ngươi cũng không hiểu, hay là chúng ta đăng xuất liên

lạc với hắn đi!"

Sau khi đăng xuất, Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm nói rõ thân phận, tiến

vào không gian tư nhân của Nhất Kiếm Đoạt Tâm...

Nhất Kiếm Đoạt Tâm tuy bất mãn Pháo Thiên Minh từ chối gọi video,

nhưng vẫn như cũ mở màn rất khách khí: "Nghe nói các ngươi cũng là người

thành phố A hả? Không bằng bây giờ ta mời các ngươi ăn cơm?"

Pháo Thiên Minh nói thẳng: "Đừng có nói những chuyện đó nữa, đi thẳng

vào vấn đề đi. Trước tiên nói xem sau khi các ngươi tới quán trọ quỷ quái đó đã

xảy ra chuyện gì?"

Nhất Kiếm Đoạt Tâm đáp: "Đừng nói tới cái quán trọ đó, ta và mười mấy đệ

tử mới vào, một nữ nhân che mặt từ trong phòng đi ra. Không nói hai lời, lập

tức bay thẳng về phía chúng ta. Tốc độ đó có thể không bằng ngươi nhưng thân

pháp và khinh công phối hợp liền một mạch. Đầu tiên ba người bị đánh gục. Ta

vừa rút kiếm ra là phát hiện nội lực chỉ còn lại ba thành. Người này ra tay bùm

bùm liên tục, trong phòng có mười mấy người mà chỉ có ba chúng ta rút kiếm

ngăn cản một chút rồi bị đánh ngã toàn bộ. Lúc này Sở Lưu Hương và Cơ Băng

Nhạn một trước một sau nhào vào, nhưng thân thể còn chưa đến gần cô ả đã gục

xuống như máy bay không dầu. Sau đó cô ta ra khỏi phòng, loạt xoạt không đến

một phút, đã điểm huyệt đạo tất cả mọi người, sau đó ta hỏi thử, chỉ mấy người

giao thủ với cô ta một chiêu, võ công cao cường đến mức đáng sợ."

"Sau khi đều bị điểm huyệt, từ cửa sau có mười mấy nữ tử chạy vào. Một

người xách hai, ném tất cả chúng ta lên thuyền. Sau đó cô ta bắt đầu ép hỏi tung

tích của hàng hóa. Sở Lưu Hương do Cơ Băng Nhạn bị uy hiếp tính mạng, nói

ra sự thật, bảo là trên người các ngươi, sau đó chúng ta liền bị bắt đến đại bản

doanh của cô ta. Có điều chúng ta gặp phải một NPC bị nhốt trong phòng tối tên

là Thạch Đà. Theo chúng ta biết, người này chính là Hoàng Phủ Cao mà Liễu

Yên Phi muốn tìm. Mặc dù chúng ta bị điểm huyệt đạo, nhưng chúng ta có thể

tùy ý đi lại trong cốc này, chỉ không được phép ra khỏi cốc. Mấy ngày nay

Thạch Quan Âm không có ở đây, chúng ta chỉ muốn nhìn xem các ngươi còn

sống hay không, sau đó phối hợp trong ngoài diệt đại bản doanh của cô ta."

Pháo Thiên Minh đáp lại: "Vấn đề thứ nhất chúng ta làm thế nào để tìm

được các ngươi? Bên đó là đại sa mạc, không phải thành quách nhỏ."

"Thạch Đà mà ta vừa nói, ngũ quan chỉ còn một lỗ mũi còn dùng được. Hắn

bị nhốt trong một gian phòng, ta đã bàn với hắn, để hắn đi tìm các ngươi."

"Ngươi nói đùa sao?" Kiếm Cầm hỏi.

"Ta không đùa. Các ngươi không biết năng lực của Thạch Đà này, trong

vòng trăm dặm có thể cảm nhận được nguồn nước, miễn là các người tìm được

chỗ có nước, ta bảo đảm hắn tìm được các người. Có điều, điều này cũng phải

xem số trời, trong vòng bốn ngày mà các người không đến, nhiệm vụ của chúng

ta coi như thất bại, sẽ bị dịch chuyển về Hoa Sơn."

"... Nước không phải vấn đề, ngươi nói hắn biết chúng ta đang ở phía nam

một ốc đảo lớn mười dặm , định chạy trốn đến hơn hai mươi dặm. Vấn đề kế

tiếp là tại sao ta phải giúp các người?"

"Vấn đề này ta cũng đã cân nhắc, vật phẩm trong hang động hoàn toàn

thuộc về hai người các ngươi, chúng ta sẽ không đụng vào. Nếu thu hoạch thấp

hơn một ngàn vàng, ta sẽ bù đắp cho ngươi." Nhất Kiếm Đoạt Tâm rất hiểu đi

nói đạo lý với Pháo Thiên Minh là một quyết định ngu ngốc. Dĩ nhiên, nói cho

cùng thì bản thân cũng chẳng muốn đi cứu một nhóm người xa lạ.

"Được! Hai câu hỏi cuối cùng, làm thế nào giao tiếp với Thạch Đà? Chất

lượng và số lượng đệ tử trong hang ra sao?"

"Thạch Đà vẫn còn xúc giác, có thể viết lên lòng bàn tay của hắn. Trong

hang có hai mươi cao thủ NPC, chất lượng có lẽ không khác mấy so với nữ tử

ngươi giết hôm đó."

"Được, vậy chúng ta sẽ đợi Thạch Đà ở ốc đảo phía nam hai mươi dặm."

Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm nằm dưới ánh mặt trời trên sa mạc, chơi bài

giải sầu. Pháo Thiên Minh mới chơi được hai ván đã nhận ra tất cả phụ nữ lúc

chơi bài nhân phẩm đều không tốt cho lắm. Người đối diện tuy thua không khó

chịu như Niếp Niếp, nhưng đó là vì cô nàng chưa thua ván nào. Ban đầu còn lén

lút lấy vài lá bài, sau đó trực tiếp yêu cầu cô lấy ba mươi lá trước, rồi còn phải

chôn kỹ mười ba lá bài vô dụng.

"Chử Trà, cuối cùng ta cũng phát hiện ra một ưu điểm của ngươi đó là – tam

tử nổ!"

"Thôi đi, ưu điểm gì chứ?"

"Tứ tử nổ, quái lạ, sao ván này toàn lựu đạn nhỏ thế này. Ta cũng không biết

nói sao, dù sao cũng cảm thấy ngươi người rất thân cận, mọi việc đều nhường

nhịn người khác. Ván bài nhàm chán như vậy, ta cũng thấy ngán mà ngươi vẫn

kiên nhẫn chơi với ta thế."

"Không cần. Cái này cũng có giới hạn đấy nhé. Ta vẫn nghĩ, chiêu thức kia

của Thạch Quan Âm chắc chắn là võ công bị động, chỉ cần tiếp cận cô ta trong

vòng hai thước, toàn thân sẽ mềm nhũn. Võ công biến thái như vậy, chắc cũng

có di chứng hoặc có chỗ nào đó khác thường." Pháo Thiên Minh cầm mấy lá bài

này không tồi, trong tay cầm hai quả lựu đạn, chỉ là không thích ném ra.

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Trong quá trình quá đột ngột, ta nghĩ đại sư huynh ngươi cũng không nhìn

rõ. Lần này thực sự cứu bọn họ ra, ta cảm thấy nên để cho bọn họ làm đá thử

vàng."

"Này! Họ đều là người của Hoa Sơn ta, còn có hảo bằng hữu của ta." Kiếm

Cầm ngẩng đầu cười nói: "Nhưng chỉ cần có thể giết được Thạch Quan Âm,

bọn họ chết một lần cũng không có gì to tát."

Cuối cùng Thạch Đà cũng xuất hiện, không ai có thể liên hệ ông lão khô gầy

trước mắt này với phái Hoa Sơn vốn thanh nhã. Pháo Thiên Minh đi tới kéo ông

lại, rồi viết trong lòng bàn tay ông: "Hoa Sơn, đi!"

Sơn cốc vô danh.

Pháo Thiên Minh ẩn núp gần đó quan sát, đây là một sơn cốc không nhỏ,

sơn cốc này nằm cách ốc đảo trăm dặm về phía nam, được bao bọc bởi nhiều

ngọn núi đá. Bên ngoài sơn cốc tuy hoang vắng nhưng Pháo Thiên Minh và

Kiếm Cầm đã nhìn thấy cảnh sắc kỳ lạ bên trong. Giữa những ngọn núi ôm ấp

lẫn nhau, đáy sơn cốc là một biển hoa.

"Đây là hoa gì? Sao xưa giờ ta chưa từng thấy, đẹp thật đấy." Kiếm Cầm

hỏi.

"Hoa này người thường không được thấy, chỉ có thể xem trên ti vi. Đây là

hoa anh túc." Pháo Thiên Minh hồi tham gia quân ngũ đã huấn luyện dã ngoại

gần biên giới, từng thấy loại hoa này từ xa.

"Ma túy?"

"Ừ! Tinh chế thô thì thành thuốc phiện. Năm đó bạn bè lính biên phòng giới

thiệu, trên đời người khổ sở nhất mà bất nhân nhất không ai bằng trồng hoa anh

túc. Thu nhập của họ cũng chẳng khác gì trồng lương thực ở trong nước, nhưng

lại gây hại cho vô số người. Tuy vậy điều kiện địa lý khiến họ khó trồng lương

thực, nên đây là con đường sống duy nhất của họ. Nói chuyện chính, biển hoa

này nếu dưới ánh nắng gay gắt, có thể tỏa mùi khiến người ta mê man, mang

dầu cù là không?"

"Không có... Kem chống nắng được không?"

Pháo Thiên Minh liếc cô một cái, hóa ra chơi trò chơi cũng sợ rám

nắng."Thế thì đành phải tự hành hạ mình thôi. Một lát nữa khi đầu óc có phần

choáng váng thì cắn vào môi hoặc đâm vào đùi, đau đớn gấp đôi chính là thuốc

tỉnh táo rất tốt. Phải có bậc thang đi lên, ta trái ngươi phải. Là NPC thì giết hết,

nhớ lục soát thân thể, xem có thể tìm thấy thứ gì hữu dụng không."

"Có gì hữu dụng?"

"Ví dụ như tiền, bí tịch võ công, vũ khí tốt vân vân. Bên này NPC không

bằng bên ngoài, lần trước giết được cô nương kia có công gần như tuyệt học,

nếu không phải bị Sở Lưu Hương chôn thanh đao bạc trong tay ả cùng xác chết,

chắc có thể bán được giá tốt. Nếu không chịu nổi thì cứ áp sát vào ta."

Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm cúi đầu tìm kiếm bậc thang bên phải, Thạch

Đà thì làm theo lời dặn đợi ở ngoài hang động. Hai bậc thang quanh co này dẫn

lên một ngôi nhà trên đỉnh núi.

Pháo Thiên Minh mới đi được vài bước đã thấy ba người đàn ông đang quét

dọn bậc thang, bọn họ hoàn toàn không để ý tới Pháo Thiên Minh, dường như

trong mắt chỉ có bậc thang. Động tác của chúng chậm rãi, lại rất có quy luật,

như một đám rối không hồn đang quét dọn từ thuở sơ khai cho đến tận thế.

Những nô lệ hèn mọn này, dù không mặc gì che thân nhưng không ai không

phải là mỹ nam tuyệt thế. Chỉ có điều trên mặt chúng toàn vẻ mê man, ạm mắt

đã mất đi ánh sáng sinh mệnh, xem ra không những quên mất thân phận mà còn

quên mất cả là con người. Pháo Thiên Minh lập tức đoán ra đây chính là đám

người võ lâm bị Thạch Quan Âm chơi chán, phái đi làm công nhân vệ sinh.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Pháo Thiên Minh vung tay, một thanh kiếm nhọn

xuyên thủng cổ họng một người đàn ông bên trái, thuận miệng hỏi: "Đang quét

dọn à?" Tay lần vào xác chết lấy ra một quyển sách, nhìn qua thấy viết võ công

cao cấp « Bàn Nhược chưởng »."Oa! Cao tăng Thiếu Lâm cũng bị chơi rồi."

Lại một kiếm xuyên qua người giữa, lục lọi vài cái nhưng không có gì. Pháo

Thiên Minh tức giận: "Hóa ra là Cái Bang!"

Đến khi thịt người thứ ba, đột nhiên phát hiện đạo đức mất 20 điểm, Pháo

Thiên Minh sờ xác khóc lóc: "Hóa ra là huynh đệ Võ Đang!... Không có cái

lông, cũng phải, có lông thì cũng bị Tổ sư gia nhà chúng ta nhổ sạch."

Dọc đường lên, Pháo Thiên Minh gặp tổng cộng 7 NPC kiểu này, rất không

may là không có một xu. Pháo Thiên Minh biết quyển thứ nhất coi như phần

thưởng của hệ thống, chỉ trách mình mắt kém, không thịt Võ Đang trước. Nếu

không xét theo tình cảm môn phái dù thế nào cũng có thể moi được bản tuyệt

học không trọn vẹn.

Sau khi qua bậc thang là một vùng đất bằng phẳng, phía trước là một cây

cầu đá dài chừng một dặm dựng qua đỉnh núi đá, đi thẳng tới cánh cửa. Hai cô

gái áo trắng che đang tuần tra đầu cầu, gần như đồng thời phát hiện ra Pháo

Thiên Minh nhảy lên từ bậc thang. Cách khoảng bảy trượng, Pháo Thiên Minh

nhảy một cái, thanh kiếm trong tay như rắn độc đâm thẳng vào ngực cô gái bên

trái.

Hai nữ nhân kia gặp nguy không hề hốt hoảng, Nữ nhân bên trái lùi nửa

bước, nữ nhân bên phải tiến nửa bước. Pháo Thiên Minh đâm trúng nữ nhân bên

trái thì đồng thời bàn tay của cô gái bên phải tất sẽ đánh trúng ngực y. Tay Pháo

Thiên Minh vẫn nắm chặt kiếm, chân nhấc nhẹ, trực tiếp hạ xuống sau lưng hai

nữ nhân này. Y còn chưa quay đầu lại, kiếm đã trở tay đâm ra, lúc này nữ nhân

bên trái đã bị xuyên tim thành một cái xác chết. Pháo Thiên Minh cũng không

rút kiếm. Tay phải tiếp kiếm tay trái, chiêu thức liên tiếp chỉ thẳng điểm yếu của

nữ nhân bên phải. Pháo Thiên Minh đau lòng về chất lượng kiếm quá mỏng

manh, đồng thời cũng cảm thấy rất vui mừng, thanh kiếm này thật sự rẻ tiền.

Giết một người ném một kiếm, không những không xót mà còn hết sức tiết

kiệm thời gian.

Sau mười kiếm, nữ nhân bên phải cũng ngã gục xuống, Pháo Thiên Minh

dùng kiếm chọc vào thi thể hai người, cảm nhận có thứ gì đó tồn tại mới xem

xét kỹ càng rồi lục lọi. Nữ nhân bên trái không có gì, nữ nhân bên phải tốt hơn,

lột được một chiếc nhẫn trên tay trái. Thiên Thanh giới, tăng tốc độ ra đòn 2%.

Rất rác rưởi, Pháo Thiên Minh mắng một tiếng ném vào túi. Có còn hơn không!

Lúc này chợt nghe thấy một tiếng huýt sáo truyền đến từ phía bên phải cầu

đá, Pháo Thiên Minh biết ngay. Kiếm Cầm xuống tay không đủ nhanh, để người

canh cầu báo động. Y lập tức vung kiếm xông tới, chờ khi vượt qua cầu đá, mới

nhìn thấy mười mấy cô gái che mặt từ trong nhà bay ra hướng cầu đá bên phải.

Trong tay họ đều cầm trường kiếm. Pháo Thiên Minh nấp một bên quan sát rồi

phát hiện ra, những NPC này nghèo hơn tưởng tượng không ít, trường kiếm

trong tay họ đều là thiết kiếm rất tầm thường, không có gì đáng mò. Vì vậy mũi

kiếm trong tay vung ra theo người, đánh lén sau lưng mười mấy nữ nhân kia.

Phập, phập hai tiếng, hai đóa hoa nhỏ đã úa tàn, đám nữ nhân quay người lại

nhìn, lao nhao điều chỉnh mục tiêu. Lúc này Kiếm Cầm cũng xông tới...

Tình thế nghiêng về một bên vì đám nữ nhân đã bước lên cầu đá bên phải.

Mặt cầu chỉ chứa tối đa hai người giao đấu, điều này khiến Pháo Thiên Minh và

Kiếm Cầm rất dễ dàng một chọi hai, mất gần mười phút giết từng người.

Sau khi dọn sạch chiến trường, Pháo Thiên Minh rất thất vọng, tất cả đều là

trang sức tầm thường, toàn đồ xanh. Những thứ này đối với người không có bộ

trang phục thì còn tạm được, nhưng với hai người luôn có đủ bộ trang phục thì

lại cực kỳ khó nhìn.

"Tất cả cộng lại một chỗ khoảng năm mươi lượng bạc." Kiếm Cầm sờ soạng

khắp thi thể một lần, đếm số ngân phiếu báo cáo. Trong số các cô gái mà Pháo

Thiên Minh biết, chỉ có Kiếm Cầm dám đi sờ thi thể, mặc dù thi thể trông

không hề gớm ghiếc, cũng không khác gì người sống, nhưng nhất định phải có

tố chất tâm lý nhất định mới làm được.

Hai người đến phòng lớn nhất trong tòa nhà, đẩy cửa vào xem, thấy đám

Nhất Kiếm Đoạt Tâm ngồi ngay ngắn trên ghế, có vẻ đã đi phó bản luyện cấp.

"Các ngươi đến rồi à?" Giọng nói này là của người duy nhất không vào phó

bản mà bị trói trên cột, Cơ Băng Nhạn. Có thể thấy mấy ngày qua hắn rất cô

độc, khuôn mặt lạnh lùng nở nụ cười hiếm thấy, mặc dù nụ cười này lập tức bị

động tác của Pháo Thiên Minh cắt ngang, nhưng dù sao cũng tính là đã cười.

"Ừ!" Pháo Thiên Minh tùy tiện đáp một tiếng, thuận tay xoa khắp thân thể

Cơ Băng Nhạn một lượt, cuối cùng cởi dây chuyền trên cổ Cơ Băng Nhạn

xuống xem xét: "Vòng cổ Băng Hà, ngươi có muốn không?"

"Ta xem xem!" Kiếm Cầm tiếp nhận qua xem xét rồi nói: "Tầm thường, chỉ

có viên ngọc ở giữa cũng không tồi. Ta sẽ tìm một lò rèn lấy nó ra gắn vào trên

áo làm khuy! Gọi dậy bọn họ không?"

"Không vội, ta và ngươi hãy đi đến từng phòng lục soát trước đã. Kẻo bọn

họ tỉnh lại đổi ý."

"Được!"

Con mắt Cơ Băng Nhạn trợn trắng, chăm chú nhìn hai tên cường đạo đi ra

ngoài cửa, cổ họng nghẹn lại, trong lòng cực kỳ khó chịu, chỉ có một cảm giác:

Muốn khóc"!

Nửa giờ sau, cuối cùng hai tên cường đạo cũng quay lại.

"Bên ta lấy được một bộ kiếm pháp cao cấp, ba trăm vàng, còn có một viên

Dạ Minh Châu. Phía ngươi ra sao?" Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm tìm chiếc

bàn ngồi xuống bắt đầu chia tài vật, Kiếm Cầm đổ chiến lợi phẩm ra trước tiên.

Pháo Thiên Minh xì một tiếng, lấy ra đồ vật tự mình lục soát được: "Một

chuỗi Dạ Minh Châu bốn mươi chín viên, ngân phiếu chút ít là đủ một trăm

vàng, võ công thì một quyển cũng không tìm thấy. Nhưng ta tìm được một đôi

giày, Độn Địa ngoa, tốc độ khinh công tăng 10%, chuyên dụng cho nữ..." Pháo

Thiên Minh nói câu cuối cùng đã ảm đạm lệ.

"Chử Trà ca ca!" Kiếm Cầm thân mật gọi một tiếng, đẩy bộ kiếm pháp cao

cấp qua, vớt lại chuỗi Dạ Minh Châu kia. Giày kia thì cô chẳng vội, đằng nào

chẳng là của mình.

"Này! Đồ cũng lấy rồi, qua giúp ta đi!" Cơ Băng Nhạn thật sự nhìn không

nổi nữa hô lên một tiếng.

"Giúp ngươi? Cho ta lý do giúp ngươi?"

"Lý do?" Cơ Băng Nhạn đau đầu, có lý do gì đâu? Người ta với mình chẳng

quen chẳng biết. Cứu người một mạng hơn leo bảy tầng lầu? Người ta là đồ đệ

đạo gia, vốn không ưa gì Phật môn, đầu trâu sao đặt lên miệng ngựa được.

"Ta có thể dạy cho ngươi một bộ pháp, thế nào?"

"Bộ pháp? Nói ta nghe xem thử?"

"Vốn là một bộ pháp chung bộ với lão Hồ, của hắn gọi là Điệp Vũ, của ta

gọi là Nhạn Phi, có thể tăng thêm linh hoạt của thân thể. Thí dụ như nói khinh

công của ngươi bay được một nửa, muốn thay đổi hướng chắc cũng rất khó

khăn phải không? Chỉ cần dùng bộ pháp này, có thể rất dễ dàng quẹo trái phải.

Hơn nữa lúc giao đấu, có thể mau chóng áp sát bên cạnh và sau lưng địch

nhân." Cơ Băng Nhạn giải thích.

"Thỏa thuận thành công!"

Pháo Thiên Minh suy nghĩ lại, quả thật không có chuyện xấu gì, bèn gõ vào

đầu Nhất Kiếm Đoạt Tâm một cái, Nhất Kiếm Đoạt Tâm lập tức tỉnh lại từ phó

bản. Thấy Pháo Thiên Minh bèn vui mừng nói: "Các ngươi đã tới rồi!"

"Mới tới, mới tới, làm ta mệt chết đi được. Phải làm sao có thể cứu các

ngươi?"

"Các ngươi tới bên cạnh chúng ta là coi như giải huyệt đạo!"

"Vậy ngươi đánh thức bọn họ dậy, ra ngoài làm việc đi! Theo như ta được

biết, mục tiêu nhiệm vụ của các ngươi là Liễu Yên Phi, hiện đang ở cùng một

chỗ với Thạch Quan Âm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play