Hơn nửa số đệ tử Võ Đang đã tụ tập trên núi từ sáng sớm, có tin đồn nói

rằng chẳng bao lâu nữa sẽ là lúc đệ nhất cao thủ Thanh Mai Chử Trà bị đánh về

nguyên hình, hiện giờ Võ Đang đã có tám vạn đệ tử, hôm nay đến tham dự

không dưới năm vạn. Hơn nữa còn có các phái đến thăm hỏi, số người trong

nhóm này không nhiều lắm, nhưng số gần đạt tới cao thủ không ít, vốn là những

người từng thù hận sâu sắc khi bị Lãnh Nhược Tuyết bị giết làm tan rã bang hội.

Đợt đó mấy bang hội từng suy sụp xuống cấp 1, thiệt hại vô cùng to lớn, không

thể đong đếm bằng tiền bạc. Mặc dù Pháo Thiên Minh mang danh hiệu cao thủ

số một Võ Đang, nhưng người thông minh đều biết rõ thực ra đây chính là cao

thủ số một giang hồ, thường ngày không phải ai cũng dám chặn đường y. Chỉ

cần nghĩ đến khinh công của người ta đã lạnh buốt tâm can. Huống hồ còn có

tuyệt học trấn phái- Thái Cực kiếm.

Pháo Thiên Minh vừa bước ra khỏi truyền tống trận đã giật mình trước đám

đông nườm nượp, tưởng nhầm là trở lại phó bản của Tương Dương. Vội vàng

kéo một đệ tử Võ Đang lại hỏi: "Đang làm gì thế này? Sao nhiều người quá

vậy?"

"Ta cũng không rõ! Lúc ta quay về nộp nhiệm vụ cũng đã bị sốc đến giờ.

Lần đầu Võ Đang náo nhiệt đến thế!"

Pháo Thiên Minh bắt một đệ tử khác trả lời: "Nghe nói muốn trừ khử ác ma

gì đó trên núi Võ Đang." Trên đầu Pháo Thiên Minh cũng nhô lên dấu hỏi.

Cuối cùng, người thứ ba vừa hưng phấn vừa ra vẻ thần bí lên tiếng: "Chẳng

lẽ ngươi không biết à? Hôm nay tên đệ nhất bại hoại của môn phái Võ Đang

chúng ta Thanh Mai Chử Trà sẽ bị thiêu sống." Vừa dứt lời, Pháo Thiên Minh

vỗ vào tay rút ra một thanh hỏa kiếm đâm thẳng vào bụng hắn.

Lần này tia sáng trắng lóe lên khiến những người xung quanh chú ý, ai cũng

nghi ngờ không biết ai dám cả gan đánh giết đệ tử Võ Đang như thế. Đệ tử các

phái khác giết đệ tử Võ Đang đều bị NPC ra tay trừng trị. Còn nếu Võ Đang tự

sát lẫn nhau thì không chỉ mất điểm đạo đức mà còn bị cấm nhận nhiệm vụ môn

phái trong 24 giờ, chưa kể sẽ bị các đệ tử khác truy đuổi tấn công.

Mọi người đổ dồn mắt nhìn lại, chỉ thấy một người mặc trang phục Nho

sinh, tay cầm một thanh kiếm đang bốc cháy. Sau khi giết thêm một đệ tử Võ

Đang bên cạnh, hắn hét lên điên cuồng: "Thanh Mai Chử Trà đến đây!" Lúc này

trong vòng mười thước xung quanh Pháo Thiên Minh không còn bóng người.

Pháo Thiên Minh giật mình, ban đầu hắn rất muốn giải thích một chút rằng

mình giết hai người kia là vì chúng dám vu oan mình là ác ma bại hoại chứ

không phải vì y độc ác gì. Nhưng vừa thấy ánh mắt của mọi người nhìn y như

hổ dữ, y bèn vung kiếm múa may mà không giải thích thêm điều gì.

Tinh Ảnh bay ra từ trong đám đông, đưa cho Pháo Thiên Minh một bộ trang

bị gồm 40 món đồ có thuộc tính rồi hỏi: "Trang bị tạm thời đây, lượm lặt được

đó. Sao kiếm của ngươi lại biến mất rồi? Sao lại không liên lạc được? Sao hôm

qua lại tắt máy? Sao hôm nay ngươi lại giết luôn đồng môn? Giết một cái còn

đỡ, sao lại giết luôn hai người? Trời ơi, sao kiếm của ngươi lại bốc lửa thế này...

?"

Pháo Thiên Minh rất muốn tát chết con ruồi này, nhưng nghĩ là người ta tốt

bụng nên ngắt lời hỏi: "Sao lại có nhiều người như vậy? Chẳng lẽ ta có uy danh

lớn như vậy sao?"

Tinh Ảnh khẳng định: "Đúng vậy, còn khá nhiều người mua pháo để sẵn

sàng ăn mừng cơ đấy. Nhưng ngươi yên tâm, bên Võ Đang chúng ta tuyệt đối

không cho phép ăn mừng... Ta thấy ngươi buồn bực quá rồi, hay ta đi lấy ít kèn

sang chúc mừng cho vui? Đùa thôi, đùa mà! Tổ sư gia đang đợi ngươi kìa."

Pháo Thiên Minh nói: "Đừng có nghĩ ta nhỏ mọn như vậy có được không,

trò cười nhạt nhẽo như vậy mà cũng lôi ra đùa ta. Lát ngươi mời ta ăn cơm là

được rồi. Bọn họ thật là hồ đồ, chưa từng trải sự đời, sao lại giống ngươi như

đúc vậy! Ta đi báo cáo việc này đây."

Tinh Ảnh nhìn theo bóng lưng Pháo Thiên Minh gọi một tiếng, khi y quay

đầu lại, Tinh Ảnh cười ha hả nói: "Ta định mở một bang phái, đám Vô Song

Ngư cũng muốn gia nhập, không biết ngươi có hứng thú không?" Pháo Thiên

Minh xua tay từ chối trả lời, rồi xoay người đi về phía đại điện.

"Hì hì! Tổ sư gia, sao ngài lại truy nã người ta chứ? Nhớ người ta thì cứ gửi

tin, người ta nhất định sẽ cưỡi ngựa ào tới mà!"

Trương Tam Phong nghiêm nghị hỏi: "Sắp chết rồi mà còn giả vờ ngây thơ,

ta hỏi ngươi, Chân Võ Thất Tiệt kiếm của ngươi đâu?"

"Ở đây." Pháo Thiên Minh đưa ra một thanh kiếm. Trương Tam Phong kinh

ngạc nhận lấy rồi nói: "Kiếm tên Chân Võ Thất Tiệt kiếm cơ mà, dám lừa gạt cả

ta."

Pháo Thiên Minh cúi đầu thở dài. Biết là không lừa được nhưng không thử

sao đành. Thanh kiếm này do Thiên Nhãn lấy ra. Dù chỉ gặp mặt vài lần nhưng

vị bằng hữu này rất tốt bụng, đã dùng đá quý mài ra một thanh kiếm thật sự

mang tên Chân Võ Thất Tiết, công kích cực phẩm, cố ý mang tới quán trọ Vô

Gian. Dĩ nhiên người ta cũng không rảnh rỗi vô cớ, nhưng mục đích cụ thể thì

rất rõ ràng.

Pháo Thiên Minh thu kiếm lại hỏi: "Tổ sư gia làm sao ngài nhìn ra thanh

kiếm này là giả? Rất thật mà! Giống nhau như đúc."

Trương Tam Phong nhìn hắn nói: "Trên đó không có dấu chấm câu." Pháo

Thiên Minh im lặng, không có dấu chấm câu thì trách ta được sao? Mọi người

ai chẳng cho thêm những ký hiệu lộn xộn như vậy vào giữa tên vũ khí.

"Chử Trà à! Ngươi phạm tội lỗi ngập trời như thế, thật khiến ta lâm vào thế

khó xử!"

Pháo Thiên Minh cảm động nói: "Tâm trạng đó của Tổ sư gia ngài, đệ tử

đây đã hiểu rồi. Tổ sư gia cũng là người làm công, không dễ dàng gì. Điểm này

đệ tử càng thấu hiểu... À! Tổ sư gia xem, bên đệ tử còn một chuôi kiếm khác,

Tổ sư gia có thể lấy tạm ứng phó được không?"

Trương Tam Phong mặt đen xì nói: "Ngươi thật biết nghĩ lung tung!"

Pháo Thiên Minh liền nói: "Đâu có đâu, Tổ sư gia chớ trách... Than ôi! Tổ

sư gia ngài đừng khó xử nữa, trực tiếp phế bỏ cho xong. Dù sao đệ tử cũng đã

chuẩn bị tâm lý rồi."

Trương Tam Phong nói: "Ngươi tưởng ta không muốn phế võ công của

ngươi sao? Ngươi tưởng ta thương tiếc lòng võ công của ngươi ư? Ta chỉ đau

đầu vì võ công của ngươi... không dễ phế. Ngươi xem võ công của mình đi, có

biết xấu hổ không? Làm ăn không đàng hoàng như vậy. Chân Võ tâm pháp lại

bị Hoàng Dược Sư góp một chân, ngươi nhàn rỗi rảnh rang đi khiêu khích

người ta làm gì? Thôi bỏ qua không nói đến chuyện đó, dù sao cũng là hệ Kim,

ngươi nhàn tản rảnh rỗi để cho Diệp Cô Thành ngồi nhúng tay vào Thê Vân

Tung, đây không phải làm cho ta rất khó xử sao!"

Pháo Thiên Minh không hiểu hỏi: "Nghĩa là thế nào?"

Trương Tam Phong nói: "Trước hết là ta không còn cách nào để phế Phi Vân

Thê này. Còn về Chân Võ tâm pháp này... cũng cần phải nhờ Hoàng lão già kia

đồng ý. Vị này địa vị không thấp, chẳng phải muốn nhờ là được. Theo tính cách

của hắn ta, chắc chắn sẽ không đồng ý phế bỏ võ công này. Người ta sẽ không

coi trọng một thanh kiếm đến thế. Đừng tự đắc, nói thẳng với ngươi đây, trong

võ công của ngươi, Thái Cực kiếm và Du Nhận Hữu Dư e là khó giữ lại."

Pháo Thiên Minh nói: "Không thể như vậy được! Du Nhận Hữu Dư là do đệ

tử tự mình lĩnh ngộ, không liên quan gì đến Võ Đang cả! Hơn nữa Tổ sư gia

phế bỏ kỹ năng đó, tương đương với việc phế bỏ Tiểu Lý Phi Đao của một

BOSS khác Lý Tầm Hoan. Còn Thái Cực kiếm, chính đệ tử cũng không thấy, có

gì để phế? Tổ sư gia cứ tâu lên là Thái Cực biến ảo Vô Cực, đã không thấy cái

quái gì nữa. Như vậy chẳng phải xong rồi sao?" Bản tính con người tham lam,

vừa nghe nói có thể trả giá, làm sao không tích cực chủ động?

Trương Tam Phong nói: "Ngươi tưởng hệ thống dễ lừa như vậy sao? Có thể

giữ được thân phận đệ tử Võ Đang đã là quý lắm rồi." Nói rồi với tay túm lấy

Pháo Thiên Minh.

Pháo Thiên Minh bị ấn huyệt đạo, khóc lóc nói rằng: "Tổ sư gia, ngài đại

nhân đại lượng, không nể tình khoản bạc của ta với đại sư huynh, cũng nên nể

mặt vị đồ tôn không may kia một chút chứ. Dù sao thì chúng ta cũng chỉ là

muốn trút giận cho đồ đệ xấu số của ngài thôi mà!"

Trương Tam Phong lắc đầu nói: "Không thể được." Ánh sáng hiện lên trên

khuôn mặt, Pháo Thiên Minh được thả huyệt đạo. Pháo Thiên Minh vừa rút

kiếm ra, Thái Cực đã không thể sử dụng, hơn nữa Du Nhận Hữu Dư cũng biến

mất không thấy đâu. Y lặng thinh quay người đi, đau đớn như già thêm một

trăm tuổi.

"Khoan đã!" Pháo Thiên Minh quay lại, Trương Tam Phong lấy ra một tờ

giấy nói: "Nhiệm vụ phát bố, nói chuyện phiếm với ta, thưởng cho kỹ năng Du

Nhận Hữu Dư." Pháo Thiên Minh vui mừng khôn xiết, vội vàng nhận lấy.

"Ta biết ngươi và đại sư huynh đã giúp ta rất nhiều, nhưng Thái Cực kiếm là

tuyệt học truyền thừa không thể đưa cho ngươi. Đây là quy luật bất biến, sư

huynh ngươi học được Thái Cực quyền cũng là nhờ đáp ứng điều kiện nhất

định. Đây là kiếm pháp sơ cấp Võ Đang, ngươi cầm lấy tạm dùng, coi như

ngươi nhặt được." Pháo Thiên Minh nhận lấy xem qua, không có tên, chỉ gọi

đơn giản là kiếm pháp Võ Đang sơ cấp, không hề có hứng thú học tập, bèn ném

vào túi đồ.

"Tổ sư gia, có điều làm ta rất băn khoăn."

"Chuyện gì?"

"Ta vừa chém hai đồ đệ Võ Đang, chưa được bao lâu ngài đã ban bố nhiệm

vụ cho con, không biết có đúng không?" Trương Tam Phong tối sầm mặt, Pháo

Thiên Minh lập tức quay người chạy ra ngoài đại điện. Trong Võ Đang đã thông

tri, vì một số lý do, quyết định hủy bỏ một số tuyệt học truyền thừa. Hơn nữa sẽ

giữ lại trên núi một năm để xem xét hiệu quả về sau. Tinh Ảnh vội vàng hỏi

nhỏ: "Cái gì bị phế bỏ?".

"Thái Cực kiếm!"

"Thái Cực kiếm à? Ta phải khóc sao đây?" Bây giờ đây Võ Đang thực sự trở

thành không có cao thủ, người khác không giết được ta, ta cũng chịu không giết

được người khác.

"Không còn thì thôi, có gì phải đau lòng?" Suy nghĩ Pháo Thiên Minh hoàn

toàn khác. Ai dám truy sát y, cứ mỗi giờ y bắn mù một mắt, xem ai chịu nổi sự

ngược đãi như vậy. Lỡ may trúng 2%, thế thi trực tiếp về nhà bà nội. Cao thủ là

gì? Cao thủ chính là phong cách độc đáo riêng biệt. Bị truy nã vẫn có thể giết

người, đó mới gọi là cao thủ.

Đột nhiên lúc này có một đợt xôn xao, hơn trăm đệ tử Võ Đang cùng nhau

kinh hô: "Thái Cực kiếm!"

Pháo Thiên Minh vội vã mở tin tức ra, chỉ thấy bên trên vừa mới tuyên bố

một nhiệm vụ: Tìm kiếm một trong Thần Châu Lục Khí, lần lượt là Long Ngân

Kiếm, Tu La Nguyên, Dạ Xoa Lưỡng Cực Trụ, Lược Ảnh Kim Sí, Hỗn Độn

Ngột Trùng, Hương Thần, Pháp Nhạc Thân.

Tin tức này được tuyên bố khiến tất cả mọi người hiểu ra: Thái Cực kiếm

của Pháo Thiên Minh đã bị phế bỏ.

"Ông chủ gọi ta, ta phải đi trước, ngươi giúp ta liên hệ kiếm một bản kiếm

pháp cao cấp, bên này ta còn có một chuyện dựa vào kiếm pháp quá quan." Nói

xong, toàn bộ Phi Vân Thê đều mở ra, một luồng tàn ảnh lập tức xuất hiện tại

truyền tống trận. Khoảng cách trăm mét chỉ trong hai giây, chiêu này chấn nhiếp

khán giả ở đây, cắt đứt ý đồ báo thù của đám cừu nhân, cũng cắt đứt ý định bảo

vệ của bọn Tinh Ảnh. Chính là câu có khinh công trong tay là có thiên hạ.

Khai Phong, quán rượu XX, Pháo Thiên Minh đi vào trong phòng, chỉ nhìn

thấy một mình Lãnh Nhược Sương đang uống trà, không khỏi nghi hoặc: "Chỉ

có một mình ngươi?"

Lãnh Nhược Tuyết cười mà không trả lời, khẽ gật đầu, ý bảo Thiên Minh

ngồi xuống. Thuận tay rót đầy ly trà trống không chỗ mình.

"Ngươi vào phòng người khác mà không gõ cửa sao?" Lãnh Nhược Tuyết

rót đầy chén của mình rồi nghịch chén hỏi.

"Cái đó thì không! Chút tu dưỡng ấy ta còn biết, bên này là nơi công cộng.

Ta nghĩ chắc không có thứ ta không muốn nhìn thấy, hơn nữa ngươi mở quyền

hạn ta còn đi gõ cửa, là ngươi nhàm chán hay là ta nhàm chán? Tìm ta có

chuyện gì? Ta chỉ phụ trách ăn cơm cùng ngươi, nếu bàn luận thời gian giá cả

thì miễn đi. Kẻ hèn chỉ đủ giờ, khách quen giảm còn 80%, mỹ nữ 70%."

"Ngươi... thật vô sỉ! Đợi lát nữa Huyết Ảnh sẽ tới, bây giờ ngươi đã được

coi là nhân viên của ta, bây giờ gặp xui xẻo thì bà chủ ta đây cũng phải thăm hỏi

một phen trước chứ?"

Pháo Thiên Minh chà xát hai tay dưới miệng nhìn Lãnh Nhược Tuyết, đôi

mắt mỹ miều của Lãnh Nhược Tuyết cũng mở to mang theo ý cười đối mặt, một

lúc lâu sau Lãnh Nhược Tuyết mới hỏi: "Vì sao không nói gì?"

"Lúc này vô thanh thắng hữu thanh."

"..." Lãnh Nhược Tuyết.

"Chúng ta trực tiếp nói rộng ra đi! Ta nhìn ra được ngươi có ý đồ với ta,

nhưng ta nói cho ngươi biết, đừng nói ngươi dùng tiền, người của ngươi cho dù

là tấm lòng của ngươi... Rất xin lỗi, ta không có biện pháp trao đổi."

"Cô ấy chỉ là một người bạn của ngươi mà thôi. Huống chi khi có tình yêu

cô ấy sẽ thay đổi, trong lòng cô ấy bạn bè cũng không còn quan. Ta có thể cho

ngươi cả đời tiêu xài không hết. Thậm chí..." Lãnh Nhược Tuyết giơ tay vuốt từ

môi mình xuống, hỏi nhỏ: "Ta có đẹp không?" Tay vuốt xuống vùng ngực lộ ra,

mắt mê ly, môi hồng khẽ mở giọng khẽ khàng hỏi: "Chỉ cần ngươi nói cho ta

biết một cái tên nghị viên thường lui tới với bọn họ... , tất cả những điều này

đều thuộc về ngươi."

Bàn tay cô đã được huấn luyện chuyên nghiệp, tin tưởng có thể hỏi ra một

cái tên, rồi tận dụng tốt bản ghi âm này, sẽ nhanh chóng kéo Pháo Thiên Minh

xuống nước, hơn nữa hiện giờ là thời khắc u ám nhất. Người vừa gặp chấn

thương tâm lý là yếu ớt nhất.

Pháo Thiên Minh thấy động tác dụ hoặc này cùng lời nói làm tăng nhiệt độ,

miệng khô lưỡi nóng. Y không thể nói nên lời, giờ phút này y rất nguyện ý cho

cô tất cả, chỉ cần có thể chạm môi nhỏ ấy, chỉ cần...

Đột nhiên ánh bạc loé lên, một phi đao cắm vào đôi mắt mê hoặc của Lãnh

Nhược Tuyết. Pháo Thiên Minh thở hồng hộc vài cái nói: "Ta nghĩ rằng... À!

Ngươi giữ nguyên hình tượng hải tặc khá đáng yêu..."

Chưa dứt lời, Pháo Thiên Minh giật mình, phi đao kích hoạt 2% nhất kích

tất sát, kẻ trước mặt mang đầy căm hận cùng phi đao hóa thành ánh sáng trắng.

Pháo thất thần buông tay nói: "Hôm nay thời tiết quả không tệ."

Nhưng chỉ một phút sau, Huyết Ảnh đẩy cửa bước vào, thấy Pháo Thiên

Minh rõ ràng là ngây người mất mấy giây hỏi: "Tiểu Tuyết đâu?"

"Tiểu Tuyết? Ừm... tới nhà vệ sinh rồi." Pháo Thiên Minh ngoảnh mặt hô:

"Tiểu nhị, dọn đồ ăn đi."

"Nhà vệ sinh? Chúng ta có nên chờ cô ấy ra rồi cùng ăn không?" Trí thông

minh của Huyết Ảnh nhanh chóng giảm xuống.

"... Tiểu nhị, cho bát mì trước đi, đói quá!" Huyết Ảnh rất hài lòng với quyết

định của Pháo Thiên Minh. Không biết Pháo Thiên Minh đang lo sợ, lấy mì xoa

dịu tâm trạng.

Mình lại giết mỹ nhân một lần nữa, hơn nữa bây giờ người ta là chủ, mình là

tớ, thật quá vô lương tâm. Nói thế nào thì năm ngàn đồng trong tài khoản của

mình còn chưa tiêu hết, chủ yếu là lúc nãy Lãnh Nhược Tuyết gửi tin nhắn: Họ

Thanh, chờ đó cho ta.

Xem ra trí thông minh của Lãnh Nhược Tuyết cũng nhanh chóng giảm sút.

Dù vậy, trí thông minh của Pháo Thiên Minh cũng không cao, lấy điện thoại ra

trả lời: Ta có thể vừa chờ và vừa gọi món được không?

Trong lòng Pháo Thiên Minh và Huyết Ảnh đều lo sợ, có câu nói: ngươi

nghĩ sao mà trăng hôm nay tròn vậy? Khó nói, có vẻ ngày mai sẽ mưa, mưa thật

đáng tiếc, không thấy mặt trời, chúng ta có thể ngắm trăng, trăng đẹp hơn mặt

trời, có thể nói như vậy...

Mãi đến 15 phút sau Lãnh Nhược Tuyết mới đẩy cửa phòng ra với khí thế

sát phạt. Hai người đàn ông cùng nghi ngờ, đi vệ sinh hay đi cọ nhà tắm? Người

khác nghi hoặc ba phút đi thành mười lăm phút, không là bò tới? Ai mà ngờ

Lãnh Nhược Tuyết bị đoạn tin nhắn kia chọc giận ngây ra ở điể phục sinh suốt

10 phút.

Huyết Ảnh Vừa thấy Lãnh Nhược Tuyết ĐÃ vội vã đứng dậy, lấy ra một bó

hoa hồng lớn nói: "Tiểu Tuyết, tặng nàng." Lãnh Nhược Tuyết liếc mắt lạnh

lùng, bên cạnh có người đang chuyên tâm xỉa răng: Ăn mì cũng phải xỉa răng.

Hừ!

Pháo Thiên Minh tâm linh cảm ứng đáp: Thêm thịt mà!

Lãnh Nhược Tuyết nhanh chóng đổi thành nụ cười nhã nhặn, liếc nhìn bông

hồng, có vẻ vui mừng nói: "Cảm ơn! Ta rất thích."

Huyết Ảnh cảm động vạn phần, bông hồng này cũng không phải bông hồng

thường trong cửa hàng hệ thống, tất cả đều là hoa hồng dại. Hắn phải huy động

rất nhiều người cùng thu thập hoa hồng, quả thật là công phu không uổng công

người có tâm, không uổng tấm lòng người. Mỹ nhân có vẻ rất thích.

Thích cái rắm, lát sẽ liền ném thùng rác, Pháo Thiên Minh càng thêm

chuyên tâm xỉa răng, đạt tới trình độ mắt không thấy ai.

Sau khi Lãnh Nhược Tuyết và Huyết Ảnh ngồi xuống, Lãnh Nhược Tuyết

nhìn nam nhân bên trái một cái, chính là loại người đang hận không thể móc tim

mình ra được. Còn nam nhân vừa mới làm thịt mình thì... vẫn đang xỉa răng, lập

tức nhịn không được hỏi: "Mỳ sợi của quán này dai mềm lắm phải không?"

"Cũng được! Cũng được!" Pháo Thiên Minh vội vàng buông tăm xỉa răng

kêu: "Tiểu nhị, mang thêm bát mỳ... bà chủ, ngài thêm thịt hay là thêm sườn?"

Lãnh Nhược Tuyết âm trầm nghiến răng nói: "Thêm mơ có được không?"

(Mơ - thanh mai)

"Tiểu nhị, mỳ thêm mơ!" Pháo Thiên Minh thì thầm nói: "Sở thích này thực

sự đặc biệt."

"Tiểu Tuyết, sở thích của nàng đặc biệt thật." Huyết Ảnh không hiểu gì cả,

Pháo Thiên Minh cảm thán: Anh hùng đồng quan điểm.

Động tác của hệ thống rất nhanh, gần như không có thời gian chờ món, gọi

món ăn chưa đầy một phút, các món ăn đủ màu đều ở trên bàn, từ điểm này có

thể thấy được, kỹ thuật gọi món của Lãnh Nhược Tuyết cũng không tầm

thường. Chọn món ăn đặc sắc nhất của đủ các nơi, Lãnh Nhược Tuyết nhấm

nháp một ngụm nhỏ rượu đỏ nghe đồn là là của mấy trăm năm rồi nói: "Hôm

nay mời A Ảnh và Thanh Mai Chử Trà đến đây là vì một việc, A Ảnh ngươi

biết không, Thanh Mai Chử Trà giờ là người của bang phái ta. Hiện tại mặc dù

còn có khinh công trên người, nhưng có thể coi là võ công mất hết..."

Pháo Thiên Minh tiện tay lôi phi đao ra xỉa răng, Lãnh Nhược Tuyết bị động

tác này làm cho nghẹn lời, nuốt câu nói phía dưới vào trong bụng. Trong mắt

Huyết Ảnh hoàn toàn cũng không có kẻ thù số một Pháo Thiên Minh mà chỉ

nhìn tiểu mỹ nhân của mình ân cần nói: "Nàng bảo ta viết thông báo, ta đã viết

xong. Nàng yên tâm, người của nàng là người của ta, sẽ không có ai dám hiếp

đáp nàng."

Bây giờ Pháo Thiên Minh mới phát hiện, hóa ra dự tiệc cùng người ta cũng

không phải đơn giản như vậy, ngoài việc phải thử thách dùng rượu, còn phải trải

qua rèn luyện da mặt dày/ Chẳng trách không chịu được cô nương nhà người ta

quấn lấy, không có trình độ nhất định, ngay cả làm kỹ nữ cũng không ai đoái

hoài, quả thật nghề nào cũng có một bộ sách khó đọc.

Lãnh Nhược Tuyết nhìn tên ngốc bên trái, thấy bên phải vẫn như đang dùng

phi đao xỉa răng, không khỏi thở dài: Mình làm việc không phải vô duyên vô

cớ, không đạt được mục đích nào thì chớ, ngược lại bị rớt một cấp. Lần đầu tiên

cảm thấy bản thân thất bại như vậy. Nghĩ như vậy, nước mắt gần như đổ xuống,

thấy ánh mắt quan tâm của Huyết Ảnh vội vàng nói: "Không việc gì! Không

việc gì! ăn đi!"

Pháo Thiên Minh không để ý đến hai người đồng sàng dị mộng, chỉ để ý đến

cái bụng mình. Tất cả những người từng làm lính trước đây đều có một thói

quen, đó là ăn cực nhanh. Không còn cách nào khác, dạ dày lớn mà!

Năm đó có một khóa huấn luyện chính là như vậy, mỗi binh sĩ phải uống hai

bình nước hành quân trong ba phút... Đều là ăn no, sau khi ăn no mới uống.

Pháo Thiên Minh ợ một tiếng lớn, đây là hệ thống nhắc nhở: Không chứa nổi

nữa rồi, thùng cơm!

Huyết Ảnh và Lãnh Nhược Tuyết cùng khinh miệt nhìn sang, người này là

ai! Ăn đến không thể ăn nổi mới thôi. Lãnh Nhược Tuyết cũng bỏ đi ý định mời

Pháo Thiên Minh ăn cơm trong thực tế, phải mất bao nhiêu mới đủ.

"Ta no bụng rồi." Pháo Thiên Minh vỗ vỗ bụng.

"Cái này... Ta nhìn ra được." Lãnh Nhược Tuyết khuôn mặt âm u.

"Hay là ta đi trước đây? Ta thấy các ngươi ăn chậm quá." Lãnh Nhược

Tuyết nổi điên, làm gì có câu hỏi như vậy? Ăn no muốn đi thì cứ nói thẳng, lập

tức im lặng rồi phất tay đuổi Pháo Thiên Minh.

Chờ Pháo Thiên Minh đi khỏi, cô nghe một câu suýt nữa làm cô lật

bàn."Tiểu nhị, đóng gói một phần đồ ăn mang đi."

Huyết Ảnh an ủi: "Tiểu Tuyết, ta đã bảo nàng đừng giao du với loại người

ấy. Chúng chỉ là lưu manh, chúng ta có thân phận, không nên chấp nhặt với bọn

chúng."

Cuối cùng, Lãnh Nhược Tuyết nổi giận nói: "Tên ngu ngốc nhà ngươi thì

biết cái gì, rõ ràng thằng nhãi kia đang chơi ta! Chơi ta, mà ta còn phải nhịn?"

Pháo Thiên Minh đột ngột xô cửa giải thích: "Ảnh ca! Đừng nghe cô nói

bậy, thật ra ta không hề chơi cô ấy đâu. Cho dù muốn chơi, thì cũng phải để ca

chơi trước chứ?"

Lãnh Nhược Tuyết tức giận cầm chén rượu ném tới. Pháo Thiên Minh cười

ha hả rồi đóng cửa bỏ đi.

Lãnh Nhược Tuyết nghiến răng, cô không đành lòng trở mặt ngay lúc này.

Nhìn tình thế hôm nay, dường như bản thân vẫn còn ảnh hưởng nhất định đối

với. Hơn nữa, hai ngày qua cô đột ngột mất liên lạc với một nguồn tin khác,

mặc dù sáng nay đã liên hệ trở lại, song người kia đã nói rõ không làm nữa, cho

dù có bị uy hiếp bằng bản ghi âm.

Sau khi bình tĩnh lại, cô hỏi: "Có cách nào giết hắn vài lần mà không lộ thân

phận không?"

Huyết Ảnh hít một hơi, suy nghĩ một lúc mới nói: "Tuy có khó khăn, nhưng

cũng không phải không thể. Hiện giờ hắn không có sức tấn công, chỉ có khinh

công, cũng khá hạn chế. Nhưng giết vài lần mà không lộ thân phận thì khó hơn.

Nàng phải biết đám bằng hữu của hắn đều là hạng ngang ngược, một khi bị phát

hiện, chắc chắn sẽ xảy ra ẩu đả."

"Vậy thôi! Chỉ cần một lần, giết chết cái khí thế coi thường người khác của

hắn."

"Được! Ta sẽ lập tức chuẩn bị."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play