Chiến tranh tiếp tục đến trưa ngày thứ chín, chỉ còn lại hơn ngàn người chơi

bảo vệ chính điện. Có thể kéo dài được lâu như vậy, công lao của Hát Bất Túy

và Phích Lịch coi như lớn nhất. Nhưng khi người chơi chết dần, ngày Quách

Tĩnh bị loạn tiễn bắn chết cũng sắp đến. Dương Quá và Tiểu Long Nữ đã trốn đi

từ lâu, chỉ còn Hoàng Dung vẫn ở bên cạnh bảo vệ Quách Tĩnh. Dù vậy, đôi vợ

chồng này vô cùng cứng đầu, kiên quyết ở lại thành mà không hề giết một tên

Mông Cổ nào. Ngoài việc tuần tra khắp nơi, họ chỉ biết chờ đợi đến lúc người

chơi tử trận hết rồi tự sát. Có lẽ đây chỉ là trò chơi, nhưng trong tiểu thuyết gốc,

hai nhân vật này cũng rất cứng đầu, nhất định phải ở lại trong thành dù bị vây

hãm. Sao không chạy trốn rồi tái chiếm thành sau? Dĩ nhiên hành động của

Quách đại hiệp có thể hiểu được, nhưng tâm trạng của Hoàng tiểu thư thì lại rất

khó thông cảm. Vì vậy, có lẽ đặt mác anh hùng lên Hoàng Dung sẽ thích hợp

hơn. Dù sao Quách Tĩnh chạy trốn mới là chuyện lạ.

Hôm nay, Pháo Thiên Minh cũng không rảnh rỗi, dùng một ít thủ đoạn đã

nhanh chóng đưa Thiên Nhãn từ thuyền khác sang cùng uống rượu. Lần gặp

mặt này khiến Pháo Thiên Minh giật mình kinh ngạc, đến ba phút sau mới nhận

ra thái độ kinh ngạc ban đầu của mình thật trẻ con. Rồi lại qua năm phút nữa,

Pháo Thiên Minh mới thấy rằng năm phút trước đây mình cho là chuyện lớn chỉ

là việc vặt vãnh...

Điều làm Thiên Minh kinh ngạc nhất là nhân viên thiết kế trò chơi huyền

thoại Thiên Nhãn lại là một mỹ nữ xinh đẹp, đẹp một cách tự tin, trong mắt toát

lên vẻ thông minh, dáng người cao ráo, đôi chân thon gọn... đây chỉ là phỏng

đoán thôi. Để cô nàng này và Lãnh Nhược Tuyết đứng chung một chỗ, cho dù

Lãnh Nhược Tuyết không đến nỗi là vịt con xấu xí, cũng chỉ có thể xem như là

khổng tước đứng trước phượng hoàng mà thôi.

Điều thứ hai khiến Thiên Minh kinh ngạc là người phụ nữ này vô cùng xuất

chúng, chưa nói tới chuyện sở hữu nhiều bằng tiến sĩ, gia tộc của cô cũng có thể

sánh ngang với gia tộc của Xa và Lãnh Nhược Tuyết. Trong lời nói của cô

không hề có vẻ kiêu căng hay đạo mạo, mà giống như một người hàng xóm lịch

sự và chân thành. Những điểm hoàn mỹ của người phụ nữ đều được thể hiện

trọn vẹn nơi cô.

Điều quan trọng hơn, mỹ nhân này lại còn đạt tới Karate tứ đẳng. Nhưng

Pháo Thiên Minh lại hơi phản cảm với điểm này. Phải biết rằng để đạt tới

Karate tứ đẳng, người ta phải có những đóng góp to lớn cho môn phái, chứ

không phải như trong phim ảnh, muốn thì lôi ra vài cao thủ tứ đẳng ngũ đẳng

cũng được. Cho dù người Nhật không phải là thánh nhân, nhưng cũng không

thể xúc phạm tổ tiên họ như vậy. Những người luyện võ thường có lòng ái quốc

nồng nàn, nên việc không có cảm tình với kẻ giúp kẻ thù là điều bình thường.

Dù vậy, Pháo Thiên Minh cũng thừa nhận mình có tư tưởng dân tộc hẹp hòi,

nhưng mà hẹp hòi thì có sao?

Cho đến khi phát hiện ra điểm thứ ba, Pháo Thiên Minh mới cảm thấy hôm

nay trời khá đẹp, còn Tinh Ảnh thì hận không thể tóm lấy cổ Thiên Nhãn mà

đập xuống đất. Rồi siết cổ cô ta trước khi hỏi: "Sao cô lại là đồng tính luyến ái?

Người phụ nữ hoàn mỹ như cô sao lại có thể là đồng tính?"

Tinh Ảnh rơi nước mắt, nhắn tin cho Pháo Thiên Minh: Khó khăn mới thích

một cô gái trong trò chơi cuối cùng cô ấy lại thích con gái. Làm sao mà sống

tiếp được nữa?

Pháo Thiên Minh trả lời: Ngươi có thể thử nói với cô ấy rằng, thật ra làm nữ

nhân cũng rất tuyệt vời.

Tinh Ảnh trả lời: Thôi nhé, đây đâu phải phim truyền hình!

Pháo Thiên Minh chân thành nhìn Thiên Nhãn: "Thiên... ca, đúng, Thiên ca,

ta có chuyện muốn hỏi. Là thế này, ta muốn vào nhà lao Thiếu Lâm để cứu

người... Nếu không cứu được người thì cũng mong kiếm được đồ vật gì ở đó.

Nhưng có Tam Độ tuần tra ở cửa rất khó lẻn vào. Ngài có cách nào giúp

không?". Pháo Thiên Minh cầm thanh Ỷ Thiên kiếm mà không thể sử dụng, thật

sự rất bực bội. Y thường xuyên cảm thấy như đánh mất thẻ ngân hàng, tuy là

người có tiền nhưng phải moi tiền người khác để đi xe buýt, thật sự khó chịu.

"À! Ngươi đã lấy được Ỷ Thiên kiếm rồi sao?" Thiên Nhãn vô cùng ngạc

nhiên hỏi.

Sau khi Pháo Thiên Minh xác nhận, Thiên Nhãn khâm phục nói: "Thật tài

ba. Dám nhổ răng của Tổ sư gia nhà người ta."

Pháo Thiên Minh không thấy việc đó khó, chẳng lẽ ngày đó nên chơi trò

chơi mà nên cùng Kiếm Cầm đi mua xổ số?

"Thế này nhé! Cho ta một chút thời gian, ta biết vài chi tiết tình tiết nhưng

chưa hiểu rõ lắm. Ta sẽ suy nghĩ xem các nhà thiết kế đã nghĩ thế nào, được

không?"

"Được được, cảm ơn ngài nhiều lắm!" Pháo Thiên Minh hiểu rõ rằng kết

bạn với người như vậy chỉ mang lại lợi ích chứ không tổn hại. Người như thế

này hoặc là không để ý đến bạn bè, hoặc rất nhiệt tình. Những người có sở thích

kỳ lạ thực ra rất ít, phần lớn là do tự ti và áp lực mà thành. Đa số vẫn rất khoan

dung... vô danh vô lợi (cụm từ này hơi không chính xác, nhưng ý tưởng tương

tự). Dĩ nhiên điều kiện bắt buộc là không được yêu hay bị Lãnh Nhược Tuyết

yêu, vì họ thường có tấm lòng hẹp hòn hơn người bình thường, nhưng người

bình thường cũng không ai thích kẻ cạnh tranh tình yêu.

"Nói xong chưa? Ngươi đi trước đi!" Lãnh Nhược Tuyết lạnh lùng nói,

không lộ ra chút cảm xúc nào.

Thiên Nhãn đứng dậy, lẳng lặng gật đầu rồi mỉm cười với Pháo Thiên Minh,

sau đó nhẹ nhàng nhảy lên chiếc thuyền nhỏ bên cạnh thuyền hoa. Tinh Ảnh chỉ

cảm thấy trái tim mình như bị xiết chặt, khí nóng dồn dập khắp cơ thể, đan điền

trống rỗng không biết phải đi về đâu. Pháo Thiên Minh nhìn hắn ta ba giây rồi

không nhịn được mắng: "A! Fuck, ngươi yêu đương rồi."

Tinh Ảnh buồn rầu hỏi: "Đây là tin xấu sao?"

Pháo Thiên Minh giơ ba ngón tay lên nói: "Có ba lý do chứng tỏ đây là tin

xấu. Một, người ta là hào môn, chớ nghĩ có chuyện cổ tích. Hơn nữa cho dù có

chuyện cổ tích, ngươi cưỡi hai bánh chạy theo phía sau bốn bánh của người ta,

còn không mất mặt sao? Hai, người ta... cái kia. Nhưng ta có cách, ta có thể cho

ngươi mượn vài ngàn lẻ để đi phẫu thuật. Ba, quan trọng nhất, cướp nữ nhân

của bà chủ, ngươi không muốn sống nữa sao?"

Lãnh Nhược Tuyết trừng mắt nhìn Pháo Thiên Minh nói: "Tinh Ảnh, ta thấy

ngươi nên từ bỏ ý định này đi! Hắn nói nghe không hay nhưng lại là thật lòng.

Cho dù các ngươi thật sự yêu nhau, muốn trốn đi thì gia tộc bọn họ cũng sẽ có

cách xử lý việc này. Ngươi phải biết rằng một gia tộc thành lập không chỉ biết

kinh doanh mà còn phải biết làm người. Giữ gìn trắng đen mới giữ được sản

nghiệp. Ngươi đấu không lại bọn họ đâu. Nếu đổi thành Chử Trà thì khác, dù

gia cảnh bình thường nhưng người ta có võ công, còn có một nhóm anh em họ

võ công không tệ. Hơn nữa quan trọng nhất là có một người bằng hữu nặng ký

sẵn lòng giúp đỡ."

Trong lòng Pháo Thiên Minh chợt lo sợ, mồ hôi lạnh tuôn ra. Sao lại hiểu

mình đến vậy, không chỉ rõ thân thế mà còn rõ cả bằng hữu. Thông tin này lấy

từ đâu ra vậy? Bản thân mình thì kệ đi, cho dù bị cưỡng bức cũng không mất

mát gì. Nhưng việc này liên quan đến lợi ích của Xa, khó đảm bảo người ta

không nhắm vào bằng hữu của mình. Các gia tộc bề ngoài lịch sự, bên trong

khinh bỉ lẫn nhau. Bắt cóc, lộ bí mật, điều tra đầu tư, lấy tin ngoại quốc, rửa tiền

bẩn, liên kết quan chức... đều có thể xảy ra. Thế kỷ 30 quan trọng nhất là gì? Là

thông tin. Ví như công thức nước Coca bị lộ ra ngoài, thế thì coi như phá sản.

Gia tộc của Xa, chỉ cần Pháo Thiên Minh bằng lòng chỉ điểm là có thể sụp đổ

50%.

Pháo Thiên Minh gượng cười hỏi thẳng: "Ai nói với cô nhiều thế?"

Lãnh Nhược Tuyết lắc đầu nói: "Ta không có ý xấu, xin hãy tin ta." Cô nhất

thời lỡ lời, giờ âm thầm hối hận.

Pháo Thiên Minh gửi tin nhắn cho Xa: "Ngươi biết bao nhiêu chuyện về lão

già nhà ngươi?"

"Xì! Chẳng phải chỉ là những chuyện kia thôi sao? Không phải ngày thường

vẫn hay nói chuyện với các ngươi à? Sao ngươi hỏi vậy? Muốn làm nhân chứng

à?"

"Có người điều tra ta, nhưng rất có thể nhắm vào ngươi. Tốt nhất ngươi nên

báo trước với lão già. Gặp mặt rồi nói rõ ràng." Pháo Thiên Minh cười tươi nhìn

Lãnh Nhược Tuyết, nói lung tung vài câu. Giao du với kẻ lòng mang ý xấu như

thế này thật thú vị. Không phải nói đấu với người là niềm vui vô tận hay sao?

Còn lời giải thích của Lãnh Nhược Tuyết thì y không tin một chữ nào. Cũng

như Lãnh Nhược Tuyết không tin lời y nói.

Mười phút sau, Xa gửi tin nhắn: "Lão già nhà ta bảo ngươi giúp thu thập

chút tin tức, nói nếu việc thành công, công lao lớn có thể xem xét gả ta cho

ngươi."

"Ý lão già nhà ngươi là gì? Ta giúp ông ấy, ông ấy lại muốn hại ta."

"... Ta xiên chết ngươi bây giờ!"

Chiều tối ngày thứ chín, thành Tương Dương thất thủ, Quách Hoàng được

đổi mới. Tất cả người chơi cũng được chuyển về môn phái. Pháo Thiên Minh

thấy cấp bậc của mình đã trở lại năm mươi. Toàn bộ núi Võ Đang đều than thở

và trách cứ Ma Giáo. So với Võ Đang, các môn phái khác phải nói là vỡ tổ, tuy

mọi người đã chuẩn bị tâm lý nhưng chuyện vừa xảy ra khiến họ dễ dàng tìm kẻ

đổ lỗi. Vì vậy, sự kiện lớn đầu tiên của người chơi trong trò chơi xảy ra.

Đầu tiên là diễn đàn bị người chơi bàn phím chiến khốc liệt. Phần lớn mạnh

mẽ lên án Vô Song Ngư của Ma Giáo. Trước đây mọi người đều hiểu, cho dù

Ma Giáo tử thủ cũng chỉ kéo dài thêm nửa ngày. Nhưng nói một thôi một hồi,

mọi người dần cho rằng nếu không phải Vô Song Ngư dẫn người bỏ chạy, có lẽ

đã giữ được.

Hai tiếng sau, trong lời lẽ cay nghiệt trên diễn đàn, Ma Giáo trong trò chơi

bắt đầu bầu lại đại sư huynh. Người khởi xướng chính là Huyết Ảnh đã giao

nộp nghìn lượng vàng. Diễn đàn cũng có nhiều bài đăng kêu gọi Ma Giáo quay

lại bỏ phiếu. Mọi người đều biết Vô Song Ngư lành ít dữ nhiều, bởi chỉ trong

hai tiếng đã có 1/3 thành viên đồng ý thay đổi đại sư huynh. Như vậy 2/3 cần

thiết cho cuộc bầu cử chỉ cần 12 tiếng là có kết quả.

Sự việc này xảy ra, không ít môn phái suy ngẫm về năng lực đại sư huynh

của mình rồi ủng hộ, giương cao ngọn cờ nghĩa. Ngoại trừ Võ Đang và Anh

Hùng môn, tất cả các môn phái khác đều tham gia vào sự nghiệp vĩ đại này. Chỉ

trong giây lát, sóng ngầm dâng trào trong giang hồ, người trong môn phái vừa

gặp nhau câu đầu tiên đều hỏi: "Ngươi bầu ai?"

Theo lời mời của Pháo Thiên Minh, mấy người đều đến quán rượu Vô Gian.

Pháo Thiên Minh cũng không thật lòng muốn mời, nhưng không còn cách nào,

một mình không kìm chế nổi Vô Song Ngư say bí tỉ. Trong số người đến có Bất

Túy đồng bệnh với Vô Song Ngư, có cũng có tấm gương như Ái Niếp Niếp,

Tinh Ảnh. Nửa tiếng trước, hệ thống thông báo Vô Song Ngư mất chức đại sư

huynh. Tân đại sư huynh tất nhiên là Huyết Ảnh. Mất cái điểm còn đỡ, chủ yếu

mất mặt quá mức. Nhưng Bất Túy không lo lắng như vậy. Người đề xuất bên

Cái Bang chỉ là gần đạt đến cao thủ, mặc dù đạt 1/3 nhưng trong cuộc bầu cử

sau hắn ta và Phích Lịch cơ bản giữ tỷ lệ 5-5. Hoàn toàn không liên quan gì đến

tên gần cao thủ kia. Phía bên Xa thì càng buồn cười, Xa chỉ nhận được 1/4 số

phiếu nhưng 3/4 còn lại bị Long Thành và Trùng Tựu chia đôi, kết quả vẫn là

đại tỷ.

Bất Túy vỗ vai Vô Song Ngư: "Lão đệ... thật khó nói, ban đầu ta định đến

đây đánh ngươi đấy. Nhưng thật ra, ngươi dám coi trời bằng vung kéo lực lượng

chủ lực đi, giúp nhiều người giữ được hai cấp độ, ta rất khâm phục ngươi."

Vô Song Ngư ngẩng đầu, rõ ràng lời nói không có tác dụng gì với Vô Song

Ngư vốn không có vinh dự tập thể.

Ái Niếp Niếp nhỏ nước miếng bôi lên mắt vào mắt, ngồi bệt xuống đất

khóc: "Đại ca, ngươi còn chưa hài lòng nữa sao? Huynh đệ ta mất trọn bảy cấp

này, chỗ tốt cũng chẳng hưởng, còn mất cả năm trăm vàng vào đấy."

Vô Song Ngư hơi tây tây gật đầu: "Ngươi an ủi ta như vậy, ta cảm thấy tốt

hơn nhiều rồi. Ta thầm nói cho các ngươi biết, ta đã lặng lẽ ăn chặn tám trăm

vàng quân phí... ta giỏi chưa!"

Hát Bất Túy thay đổi sắc mặt hỏi: "Nếu có thêm tám trăm lượng vàng của

ngươi, chúng ta đã có thể mua thêm vài chiếc xe bắn đá, như vậy Tương Dương

có thể giữ được. Ta hỏi ngươi, bây giờ ngươi có cảm thấy cực kỳ day dứt, hối

hận không?"

Vô Song Ngư khóc lóc: "Sao không hối hận chứ, biết trước ngày hôm nay ta

sẽ ra nông nỗi này..."

"Vậy thì sao?"

"Vậy ông đây sẽ chôm hết ngàn lượng quân phí."

Hát Bất Túy chưa tức giận thì Pháo Thiên Minh đã nổi giận, túm lấy cổ áo

Vô Song Ngư gằn giọng: "Ăn bao nhiêu tiền rồi mà ngày ngày vẫn đến quán ta

ăn không trả tiền à?"

Vô Song Ngư giật mình ngồi xuống, liếc quanh hỏi: "Tiền? Ăn tiền gì? Trà

ca, có tiền cho mượn trước để dùng nhé? Nhiều thì không cần, vài lượng bạc

thôi. Không có tiền đi xe ngựa, làm hỏng cả giày, còn không móc được tiền ra

sửa..."

Pháo Thiên Minh ra hiệu cho Hát Bất Túy, Hát Bất Túy đã dùng Thập Bát

Chưởng ấn chặt Vô Song Ngư xuống gầm bàn. Mọi người không ai buồn để ý

Vô Song Ngư giả chết dưới bàn.

Hát Bất Túy uống một ngụm rượu rồi nói: "Ngày mai phải đi luyện cấp rồi,

lần này xuống tầng chín nhé? Ta phải bù đắp lại thiệt hại lần này mới được."

"Ta không rảnh!" Pháo Thiên Minh lấy ra thiếp mời lắc lắc: "Ngày mai ta

phải vào phó bản làm nhiệm vụ, Lôi Cổ sơn, các ngươi có thiệp mời không?"

Mấy người đều lắc đầu. Ái Niếp Niếp cười hỏi: "Ngươi không đi sẽ có

người buồn bã đấy. Sao lúc nào ngươi cũng bận rộn thế?"

Pháo Thiên Minh tức giận nói: "Cái gã Hà Tả ngu ngốc sắp xếp thời gian

chặt chẽ quá, muốn rong chơi vài ngày cũng không được. Đáng giận nhất là cứ

phải diễn cảnh tình cảm, lấy đâu ra thời gian vui chơi. Không nói chuyện đó,

gần đây có tin tức gì không? Chúng ta ở trong phó bản mười ngày rồi, không

thể không có chuyện gì xảy ra ngoài trò chơi được chứ?"

"Thật ra có, hơn nữa có liên quan nhất định với ngươi." Vô Song Ngư bò lên

chỗ ngồi rồi nói: "Hôm trước có một người nhàm chán đi du lịch khắp nơi,

trong một thành nhỏ thấy một thông báo tuyển kiếm khách, yêu cầu: nam, kiếm

pháp cao cấp 20 trở lên, khinh công cao cấp 20 trở lên. Mười ngày sau hết hạn,

không ghi thù lao. Người đó lén lút đăng tin lên diễn đàn, còn hôm nay ta vô

tình thấy tin đó."

Pháo Thiên Minh sờ đầu hỏi: "Chỉ có chuyện đó thôi sao? Liên quan gì tới

ta?"

Vô Song Ngư nhìn Pháo Thiên Minh một lúc rồi nói nghiêm túc: "Tòa thành

nhỏ đó tên là Bạch Vân Thành."

"Bạch Vân Thành? Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành? Trời ơi... cảm ơn

ngươi Tiểu Ngư... Nhưng cảm ơn thì cảm ơn, từ hôm nay ngươi chỉ được giảm

giá bảy phần mười, không được nợ nữa."

Diệp Cô Thành chắc chắn là NPC đầu tiên tự mình cảm tạ, là người giúp

mình trở thành cao thủ đỉnh cấp. Dù Pháo Thiên Minh đã đến Bạch Vân Thành

vài lần nhưng Diệp Cô Thành đã quên mất y từ lâu. Giờ có cơ hội này, tất nhiên

không thể bỏ lỡ.

"Diệp Cô Thành? cái tên này nghe quen quen." Ái Niếp Niếp lẩm bẩm nói,

chống đầu suy nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play