Kỳ thực kế hoạch của Vi Nhất Tiếu rất đơn giản, đó là lợi dụng ưu thế về

khinh công để ẩn nấp, ám sát các đệ tử xung quanh Diệt Tuyệt sư thái. Khi Diệt

Tuyệt tâm thần bất an, trong lòng đại loạn thì tìm cơ hội đoạt lấy thanh kiếm.

Vốn dĩ giữa các NPC sẽ không tự tàn sát lẫn nhau, ví dụ Diệt Tuyệt thực chất

chỉ là người phát nhiệm vụ ở Nga Mi mà thôi. Nhưng tính cách của người này

lạnh lùng cực đoan, có thù hận sâu sắc với Minh Giáo. Hơn nữa lại kiêu ngạo,

không để một Hộ Pháp trong mắt. Vì thế mà tự ý ra tay diệt trừ yêu ma. Ban

đầu còn định xem tình hình rồi hẵng nói, nhưng sau cái chết của đệ tử đầu tiên,

Diệt Tuyệt hoàn toàn căm thù với Vi Nhất Tiếu. Tĩnh Hư đã là đệ tử thứ ba bị Vi

Nhất Tiếu giết.

Pháo Thiên Minh không mắc mưu của Vi Nhất Tiếu, thay bộ trang phục thư

sinh, rồi che mặt cầm phi đao. Y tin tưởng chỉ dựa về khinh công, Diệt Tuyệt

tuyệt đối không thể khẳng định y là người Võ Đang.

Tinh Ảnh và Kiếm Cầm vẫn bám theo Diệt Tuyệt đang bực tức ở vùng lân

cận làng, lâu lâu mới nói chuyện một câu. Hai người thỉnh thoảng liếc nhìn Ỷ

Thiên kiếm, nhưng khiến họ thất vọng là Diệt Tuyệt không còn bọc kiếm lại

nữa, mà cầm trực tiếp trên tay, có thể rút ra bất cứ lúc nào.

Lần này, số đệ tử gọi tới bổ sung có Đinh Mẫn Quân, cộng thêm Tĩnh

Huyền lúc trước không chết, ai nấy nơm nớp lo sợ đi theo sau lưng Diệt Tuyệt.

"Tinh Ảnh, dẫn bọn họ trở về làng, cẩn thận canh chừng Ỷ Thiên kiếm, có

cơ hội thì tay ngay. Pháo Thiên Minh và Vi Nhất Tiếu đã mai phục sẵn rồi." Kế

hoạch của Vi Nhất Tiếu bị Pháo Thiên Minh sửa lại một chút, biến thành một

âm mưu giương đông kích tây một lần giết hai tên đệ tử.

Diệt Tuyệt bị lừa về tiểu thôn, Tinh Ảnh lấy lý do đơn giản là trở về xem Vi

Nhất Tiếu có để lại dấu vết gì không. Năm người vào thôn, Diệt Tuyệt vẫn rất

cảnh giác, hẳn là vài ngày qua đã bị quấy rối quá đỗi. Thấy đồ đệ ngã gục từng

người, Diệt Tuyệt rõ ràng biết đó là để rối loạn tâm thần mình, nhưng lão nhìn

cô này vốn không ưa nói chuyện với người thường, bên cạnh không có đồ đệ

làm việc vặt thật khó chịu. Hơn nữa, chưa hẳn đã không có ý tung mồi câu.

Sau khi quét mắt nhìn khắp tiểu thôn yên tĩnh, Diệt Tuyệt nói: "Tĩnh Huyền,

hỏi xem có ai thấy Vi Nhất Tiếu quay lại không." Rồi tay sờ lên chuôi Ỷ Thiên

kiếm, liếc nhìn Tinh Ảnh như cười như không.

Tĩnh Huyền vâng lời, đi về phía cửa hàng tạp hóa. Vừa tới gần cửa hàng,

một bóng xanh từ bên tường lướt ra, tay với tới Tĩnh Huyền. Bấy giờ chỉ nghe

tiếng long ngâm, Diệt Tuyệt cách đó mười trượng rút kiếm ra khỏi vỏ, chém

thẳng xuống, một luồng kiếm khí sắc bén vô hình bay thẳng tới Tĩnh Huyền.

Lão ni cô tính toán khoảnh khắc Vi Nhất Tiếu dừng lại điểm huyệt, quả quyết

chém cả hắn lẫn đồ đệ của mình dưới lưỡi kiếm. Sát khí như thế thật hiếm thấy

ở nhân gian.

Ngoài Diệt Tuyệt, tất cả đều kinh ngạc. Pháo Thiên Minh ở bên kia vách

tường sờ ngực mình, may mà Tĩnh Huyền không đi bên mình. Y từng nghĩ Diệt

Tuyệt có thể lợi dụng khoảnh khắc ngừng lại ngắn ngủi ấy để tiêu diệt Vi Nhất

Tiếu, nhưng không ngờ lão ni này giết cả đồ đệ.

Ỷ Thiên kiếm quả nhiên là Ỷ Thiên kiếm, có thể gọi là Thượng cổ Thần

binh. Chiêu thức này tích tụ công lực và oán khí nhiều năm của Diệt Tuyệt,

kiếm khí cuốn theo cát bụi trên mặt đất. Giống như bản thu nhỏ của "Thiên

Ngoại Phi Tiên" mà Pháo Thiên Minh từng thấy ở Hồ Châu, tuy chất lượng và

số lượng có chênh lệch không nhỏ so với bản gốc. Diệp Cô Thành là người đi

cùng kiếm, khinh công, nội công, kiếm pháp kết hợp tới mức tuyệt đỉnh. Trượt

nhanh hàng chục trượng, trong vòng ba trượng cả người lẫn vật đều bị nghiền

nát.

Chiêu thức của Diệt Tuyệt hoàn toàn dựa vào binh khí và nội lực phát ra

kiếm khí, lực lượng tuy không yếu nhưng so với BOSS đỉnh cấp vẫn còn kém

xa. Nhưng với loại BOSS lang thang ngoài rìa như Vi Nhất Tiếu thì uy lực đã

như trời long đất lở. Vi Nhất Tiếu cũng là loại lão luyện trải trăm trận, thấy tình

thế không ổn, tay vẫn tiếp tục mò tới, nhưng không phải điểm huyệt Tĩnh

Huyền mà là kéo người cô lại. Chỉ nghe tiếng da thịt bị xé nát, Tĩnh Huyền thét

lên rồi tan thành nhiều mảnh bị làm mờ, chắc là xẻ thành vài khối. Vi Nhất Tiếu

cũng không khá hơn là bao, dù không bị phân thây nhưng có hàng chục vết

thương sâu hoắm trên người. Vết thương nặng nhất là cánh tay trái kéo Tĩnh

Huyền, bị kiếm khí chặt đứt cổ tay.

"Vi Nhất Tiếu, hôm nay ngươi cũng đến lúc gặp quả báo." Diệt Tuyệt từng

bước đi tới, ánh mắt đầy phấn khích như mèo bắt được chuột.

"Ả trọc gian ác, hi sinh cả đồ đệ của mình, ngươi có còn là người không hay

không?"

"Chỉ cần diệt sạch lũ Ma Giáo các ngươi, dù là bộ da bọc xương của lão ni

này cũng có gì đáng tiếc?" (Trong nguyên tác, Diệt Tuyệt rất bao che khuyết

điểm của đệ tử, nhưng vừa dính đến Ma Giáo tức Minh giáo, mạng sống của đệ

tử cũng như mây khói. Đệ tử yêu quý nhất không chịu giết Dương Tiêu theo

lệnh là bị một chưởng đánh chết. )

Mặc dù Pháo Thiên Minh biết đây là trò chơi, nhưng thấy vẻ mặt hung tợn

của Diệt Tuyệt, lòng bàn tay vẫn đổ mồ hôi lạnh. Chỉ có thù hận lớn lao mới

sinh ra oán khí như vậy. Y cũng hiểu tại sao nhiệm vụ này được xếp sau Tam

Không, và tại sao hệ thống lại an tâm để nhân vật không mạnh lắm cầm thần

binh đi loanh quanh. Thanh kiếm này thật sự quá cường hãn. (Trong nguyên tác,

chưa rút khỏi vỏ Ỷ Thiên kiếm đã chém đứt cây gậy chống San Hô Kim của Tử

Sam Long Vương. Đây vốn là bảo vật hải ngoại, từng phá vỡ nhiều thanh kiếm

chất lượng tốt... không hiểu sao sau lại biến thành vô dụng. Thanh kiếm này

cường hãn đến mức có thể phá vỡ cân bằng trò chơi hoàn toàn. Đừng nói Diệp

Cô Thành có thanh bảo kiếm này, ngay cả Pháo Thiên Minh có nó cũng dám

chọc ghẹo Tam Không, Tam Độ.

Pháo Thiên Minh thở dài: Cho dù phải đơn đấu với lão già họ Trương kia, ta

cũng phải có được thanh thần binh này.

Pháo Thiên Minh cách đó hơn mười trượng, thấy Diệt Tuyệt có ý giết Vi

Nhất Tiếu bèn huýt gió một tiếng nhảy lên tường. Bây giờ Vi Nhất Tiếu chưa

thể chết được, nếu mất chân thì Pháo Thiên Minh cũng sẽ không quan tâm,

nhưng năng lực cơ bản của hắn còn tốt nên vẫn phải cứu. Dù sao một tờ giấy vệ

sinh cũng có giá trị riêng.

Nghe thấy động tĩnh, Diệt Tuyệt quay lại, Vi Nhất Tiếu đã là rùa đen trong

hũ, chạy chẳng thoát: "Đệ tử Võ Đang, Thanh Mai Chử Trà à?"

Pháo Thiên Minh lắc đầu: Muốn lừa ta lên tiếng ư.

"Vậy đừng trách lão ni tàn nhẫn." Nói xong, Diệt Tuyệt xông thẳng tới vài

bước, kiếm chém xuống, Tam Thánh Hoa trảm phát ra. Trong nháy mắt ấy,

Pháo Thiên Minh giơ tay lên, bổ sung đầy đủ nội lực, thân thể mau lẹ tránh né

được kiếm khí. Y phán đoán chính xác Diệt Tuyệt không còn khoan nhượng,

tuy chiêu thức oai hùng nhưng không hề phòng thủ, phi đao cắm vững vàng vào

mắt trái lão ni cô.

Diệt Tuyệt kêu thảm một tiếng, nhưng vẫn rất dũng mãnh, trực tiếp nhổ phi

đao ra, mắt phải trừng trừng nhìn chằm chằm Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên

Minh lật tay, trong tay đã cầm một phi đao khác. Để có được Ỷ Thiên kiếm, y

liều mạng cá lưới rách, dùng mạng đổi lấy đôi mắt của Diệt Tuyệt. Tinh Ảnh và

Kiếm Cầm xử lý một Diệt Tuyệt đã mù cả hai mắt, vẫn còn khả năng rất lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play