“Dì Lộ à, không giấu gì dì, từ nhỏ tôi đã có cái tật kỳ quái. Tôi cứ thích cái cảm giác người khác nhìn không ưa tôi, nhưng lại chẳng làm gì được tôi, chỉ có thể bị ép buộc mà dây dưa với tôi.”
Đường Hoan bày ra bộ dạng cà lơ phất phơ, đúng kiểu công tử bột chẳng làm nên trò trống gì.
Lộ Hồng hơi nhíu mày: “Thanh niên có chút cá tính cũng tốt, nhưng nếu không biết trời cao đất dày thì hơi ngu đấy.”
Nhạc Mặc đứng dậy, đẩy xe lăn cho Đường Hoan.
Đường Hoan tiện tay hất đổ luôn ly trà trước mặt mình, nước trà lập tức lan ra mặt bàn trà pha lê. Dù Lộ Hồng né kịp, nhưng vẫn bị vài giọt bắn trúng váy.
Mà Lộ Hồng lại nổi tiếng là sạch sẽ, lập tức cau mày, sắc mặt trầm xuống.
“Dì Lộ à, gọi dì là dì không phải vì tôn trọng dì, mà là để nhắc dì nhớ đúng tuổi của mình.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play