Thiếu niên toàn thân ướt đẫm nhưng đôi mắt đen nhánh như mực lại phá lệ lóe sáng. Hắn lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, giọng nói mang theo do dự:

"Hề biểu tỷ, sau này… sau này ta có thể tới tìm tỷ được không?”

Chân Hề khẽ ngẩn người, ngay lúc nụ cười nơi đáy mắt thiếu niên dần dần cứng lại, ánh sáng trong mắt hắn chậm rãi ảm đạm đi, nàng mới nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười đáp:

“Có thể.”

Tức khắc, nụ cười thiếu niên rạng rỡ như ánh dương, ngượng ngùng ban đầu cũng trở nên sáng bừng.

Hắn không nói thêm gì, chỉ xoay người rời đi.

Bàn tay vừa nắm lấy cổ tay Chân Hề, lúc này lại nắm chặt lấy chiếc khăn nàng đưa, ấn vào ngực trái - nơi trái tim đang đập kịch liệt như muốn nhảy ra ngoài.

Hề biểu tỷ… Hề biểu tỷ…

Nàng đã cười với hắn. Dù hắn lúc ấy chật vật đến thế nào, nàng vẫn không ghét bỏ.

Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm nhận được một thứ gọi là chờ mong.

Thiếu niên vừa rời đi không bao lâu, Thanh Nhi đã dẫn hai hạ nhân tới.

Lúc này hồ nước đã sóng yên biển lặng.

Chỉ còn dáng người yểu điệu của nữ tử lặng lẽ đứng bên đình ngắm nhìn phương xa. Bộ dáng nhàn nhã thanh đạm khiến người khác không đành lòng quấy rầy.

Một hạ nhân cao lớn liếc nhìn mặt hồ, nghi hoặc hỏi: “Không phải nói có người rơi xuống nước sao? Người đâu rồi?”

Thanh Nhi luống cuống đáp: “Mới vừa rồi còn thấy mà! Có thể… có thể là chìm mất rồi!”

Chân Hề xoay người nhìn về phía Thanh Nhi, nhẹ nhíu mày: “Thanh Nhi, ngươi vừa đi đâu?”

“Biểu tiểu thư…” Thanh Nhi sửng sốt, nhất thời không hiểu sao nàng lại hỏi vậy, vẻ mặt đầy mờ mịt.

Chỉ thấy Chân Hề quay đầu, nhìn sang hai hạ nhân, thần sắc ôn hòa, giọng nói bình thản:

“Vừa rồi chỉ là một con chim rơi xuống nước thôi. Không biết nha hoàn của ta sao lại nhìn nhầm thành người, khiến nhị vị phải đi một chuyến uổng công, thật có lỗi.”

Giờ này khắc này, mặt hồ phẳng lặng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nghe nàng nói vậy, hai hạ nhân cũng không nghi ngờ gì thêm, chỉ âm thầm liếc nhìn Thanh Nhi rồi rút lui.

Trước đó Chân Hề sai Thanh Nhi đi gọi người, bởi vì nàng không chắc bản thân có thể cứu được thiếu niên lên bờ. Giống như khi gặp người ngừng tim, vẫn phải gọi cấp cứu trước khi ra tay cấp cứu. Nhưng hiện tại người đã cứu được, chuyện này tất nhiên không cần ai khác biết nữa.

Dù sao lấy thân phận của thiếu niên kia, nếu rơi vào tầm mắt người khác cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp. Kẻ đẩy hắn xuống nước là thứ tử đại phòng, tuy không được sủng ái nhưng vẫn có di nương che chở. So với hắn, mất mẹ, có cha cũng như không, quả thực là một trời một vực. Trong phủ này, không ai vì hắn mà làm chủ, ngược lại sẽ khiến hắn càng thêm khổ sở.

Chờ hai hạ nhân rời đi, Thanh Nhi vẫn nơm nớp lo sợ đứng một bên, không dám nói gì.

Chân Hề nhìn dáng vẻ đó, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài.

Khi nàng xuyên đến thế giới này, nguyên thân đã sớm chết. Thanh Nhi tận mắt chứng kiến chủ tử “chết đi” rồi sống lại, không nhớ rõ điều gì, từng lời từng chuyện đều phải hỏi lại, làm sao nàng có thể không sinh nghi, không e ngại?

Chân Hề hiểu Thanh Nhi kiêng kỵ mình, nhưng nàng cũng chẳng có cách nào tốt hơn. Dù sao chỉ cần Thanh Nhi làm tốt bổn phận của một nha hoàn là đủ. Nàng không cần kết giao tri kỷ, càng không cần tâm sự. Huống hồ với thân thể suy nhược này, chỉ sợ chẳng sống nổi bao lâu. Những tháng ngày còn lại, cứ sống tùy tâm một chút cũng đủ rồi.

Cúi đầu nhìn vết bầm tím trên cổ tay do thiếu niên nắm quá chặt, Chân Hề bất giác nhớ đến dáng vẻ khiến người ta thương xót ấy.

Thừa Ân hầu phủ có hai chi chính thất, một chi thứ nữ đã xuất giá. Hai người con trai chính phòng phân ở Đông Uyển và Tây Uyển. Đứa trẻ vừa rồi đẩy thiếu niên xuống nước là thứ tử đại phòng - tuy không phải chính thất sinh nhưng vẫn có người che chở. Còn thiếu niên kia, Mạnh Hoài An, là thứ tử nhị phòng, mẫu thân từng là đích nữ Hộ Quốc Công phủ, cũng là cô cô của nam chủ trong sách.

Năm đó Hộ Quốc Công bị xét nhà, nàng mai danh ẩn tích, trở thành thị thiếp trong Thừa Ân hầu phủ, sinh ra Mạnh Hoài An.

Nói cách khác thiếu niên này chính là biểu đệ của nam chủ trong nguyên tác.

Theo mạch truyện, Mạnh Hoài An là một kẻ vô hình trong phủ, không ai để mắt, hạ nhân cũng có thể bắt nạt. Trong một lần bị thứ tử đại phòng Mạnh Hoài Bích đẩy xuống hồ, đến khi được phát hiện thì đã hấp hối. Tuy giữ được tính mạng nhưng từ đó bệnh nặng không dậy nổi, cuối cùng chết đi trong mùa đông năm ấy.

Mãi đến cuối thu năm sau, nam chủ hồi kinh, nghe tin cô cô cùng biểu đệ duy nhất chết thảm nơi hậu viện Thừa Ân hầu phủ, liền nổi giận, bắt đầu một chuỗi trả thù tàn khốc.

Chân Hề không biết liệu việc nàng kịp thời cứu Mạnh Hoài An có thể thay đổi kết cục hay không. Nhưng dù sao cùng là pháo hôi, nàng chẳng sống được bao lâu, chỉ mong thiếu niên kia có thể sống qua được mùa thu năm sau.

Đến khi biểu ca hắn trở lại, hắn sẽ không cần mãi bị giam hãm trong nơi thâm viện chật hẹp này nữa. Hắn sẽ có ngày lành để sống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play