Chân Hề tự mình lấy khăn ướt lau sạch máu và bụi bẩn trên trán Mạnh Hoài An, động tác nhẹ nhàng như gió xuân.
Mạnh Hoài An hai tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, rũ mi mắt, lặng lẽ cảm nhận bàn tay mềm mại của nàng chạm lên trán mình. Chỉ cần khép mắt lại, hắn liền có cảm giác như được từng áng mây mềm mại bao phủ, nhẹ nhàng tựa hồ muốn bay lên.
Mấy ngày nay tâm tình bực bội vì ẩn nhẫn, nỗi lo lắng vì sợ nàng bị người khác cướp đi, tựa hồ trong khoảnh khắc liền tan biến. Không, cũng chẳng phải tan biến, mà là tạm thời không thể làm hắn phiền lòng nữa.
Chờ Chân Hề cẩn thận xử lý xong vết thương, Than Chì cũng đã mời đại phu đến. Nàng liền lui sang một bên, để đại phu tiếp tục.
Mạnh Hoài Bân lúc này mới mở lời:
“Biểu muội hình như rất quan tâm đến Hoài An đường đệ.”
Chân Hề nhẹ giọng đáp:
“Ta khi còn bé thấy chim nhỏ bị thương, cũng muốn vì nó mà băng bó chỗ đau, sau đó mới yên lòng thả nó đi.”
Mạnh Hoài Bân thoáng ngẩn người, lòng thiện lương này thật giống Bình Nhi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play