Vĩnh Thuận năm mười bốn, tháng Chạp ngày hai mươi.
Chân Hề lờ mờ cảm nhận được thân thể mình có điều bất ổn.
Nàng hình như đang nằm trên nền tuyết, xiêm y trên người hết sức đơn bạc, rét lạnh đến nỗi toàn thân run rẩy không thôi. Nàng biết sự sống của mình đang từng chút một tiêu tán nhưng lại không lấy gì làm bận lòng.
Nàng còn nhớ rõ ngày hôm ấy, sau khi tự vẫn, ý thức liền rơi vào bóng tối, phiêu đãng giữa hư vô, không rõ phương hướng, cũng chẳng thể điều khiển bản thân. Thời gian đối với nàng khi ấy chẳng còn ý nghĩa, nàng không biết mình đã trôi dạt bao lâu, chỉ nhớ đến một khắc nào đó, thân thể dường như có lại cảm giác, ngay sau đó liền cảm nhận được hàn ý thấu xương.
Chân Hề gian nan mở mắt, chỉ thấy một khoảng trắng xóa trên không trung, sáng đến chói mắt. Nàng gần như dốc cạn khí lực mới có thể chống người ngồi dậy, cúi đầu nhìn lại chỉ thấy trên mình là một bộ váy vải thô đơn bạc, loang lổ mảnh vá.
Lần này có lẽ không còn may mắn như trước, chẳng lẽ lại nhập vào thân phận bá tánh nghèo hèn - tầng lớp thấp nhất?
Nhưng rất nhanh nàng lại phát hiện tay mình trắng nõn không vết chai, hiển nhiên không giống đôi tay từng lao động vất vả. Còn chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, nàng đã nghe thấy tiếng xe ngựa từ xa truyền đến.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play