Chân Hề không để ý đến Đan Quế mà rảo bước ra ngoài. Vừa tới cửa liền bắt gặp Vương gia cũng từ gian phòng cách vách bước ra. Nàng đến nay vẫn chưa rõ tên họ của vị Vương gia này, ngẫm lại biểu hiện của hắn đêm qua liền coi như không nhìn thấy, xoay người đi về phía ngược lại.
Đường Tĩnh vốn tưởng sau một giấc, vương phi của mình rốt cuộc sẽ hồi tâm chuyển ý, không ngờ nàng lại coi hắn như không hề tồn tại!
Hắn còn nhớ rõ bộ dáng nàng khóc lóc náo loạn khi bị đưa đến nơi này. Mấy ngày sau, nàng lại sai người gửi thư cầu xin hắn cho trở về, từng chữ trong thư đều thống thiết khẩn cầu. Nay hắn thân chinh đến nơi, nàng lại ra dáng vẻ như vậy?
“Song Nhi, đứng lại cho bổn vương!” Đường Tĩnh trầm giọng quát.
Chân Hề biết hắn đang gọi mình, bước chân thoáng chững lại.
Đường Tĩnh cười nhạo: “Thế nào? Học được thủ đoạn ‘lạt mềm buộc chặt’ từ ai? Ngươi tưởng bày ra bộ dáng này, bổn vương liền sẽ cho ngươi hồi phủ?”
Chân Hề không quay đầu, chỉ nhàn nhạt đáp: “Không dám.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play