“Đại ca, là ta không biết dạy con...” Mạnh Thế Khôn thở dài, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Mạnh Thế Anh nói:

"Nhị đệ, hôm nay ta gọi ngươi tới, không phải để hưng sư vấn tội, chỉ là Hoài An dù sao cũng là nhi tử của ngươi, chuyện này cần điều tra rõ ràng, có ngươi ở đây mới tiện tra xét.”

Mạnh Thế Khôn gật đầu:

“Đại ca đã nói vậy, chúng ta đều đã đến đông đủ, liền bắt đầu đi.”

Mạnh Thế Anh đưa mắt nhìn sang thiếp thất Chu thị vẫn đang nức nở bên cạnh, mày hơi cau lại, chậm rãi nói: "Làm trò trước mặt nhị đệ, ngươi nói xem đã xảy ra chuyện gì.”

Chu Noãn Ngọc cầm khăn chấm nước mắt, dịu giọng đáp:

“Hồi gia, khi nãy Hoài Bích khóc lóc chạy về, thiếp thấy trên đầu nó rách một mảng, máu chảy không ngừng, hỏi thì nó không chịu nói. Truy vấn mãi nó mới chịu khai là do An thiếu gia đánh.”

Mạnh Thế Anh nghe vậy, lại đưa mắt nhìn về phía Mạnh Hoài Bích.

Kẻ vừa rồi còn ương ngạnh trước mặt Mạnh Hoài An, giờ đây chẳng khác nào con chim cút, đầu quấn khăn gấm, đối diện ánh mắt của phụ thân, lập tức cúi đầu, ấp úng nói: "Là An đường ca đánh.”

Mạnh Thế Anh lúc này mới quay sang nhìn Mạnh Hoài An, hỏi: "Hoài An, ngươi nói đi?”

Mạnh Hoài An đứng đó, dưới chân đã tụ một vũng nước. Sắc mặt hắn trắng bệch như giấy, môi cũng không còn chút huyết sắc, nghe vậy chỉ khẽ giật môi rồi rũ mắt cúi đầu, không đáp.

Tuy vóc dáng không khác những thiếu niên cùng tuổi nhưng thân thể hắn lại gầy gò đến đáng thương, đứng đó nhẹ bẫng như thể chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay.

Mạnh Thế Anh vốn không thích những thiếu niên không có tinh thần như vậy nhưng lúc này cũng chỉ có thể dịu giọng nói:

“Hoài An, có gì cứ nói thật, bá phụ sẽ làm chủ cho ngươi.”

Nghe vậy, Mạnh Hoài An mới ngẩng đầu, nhanh chóng liếc Mạnh Thế Anh một cái, sau đó giọng run run: "Ta không có đánh hắn.”

“Là hắn đánh!” Chưa đợi Mạnh Thế Anh mở lời, Mạnh Hoài Bích đã buột miệng kêu lên.

Nếu không phải Mạnh Hoài An đột nhiên buông tay, sao hắn có thể ngã đến mức ấy? Hắn không ngờ Mạnh Hoài An lại dám nói dối trắng trợn trước mặt bao người như vậy, trong lúc nhất thời không kiềm chế nổi cảm xúc.

Mạnh Hoài An toàn thân run rẩy, vốn đã lảo đảo, nay lại càng như sắp ngã xuống.

Mạnh Thế Anh đưa mắt nhìn kỹ hai đứa trẻ, một đứa gầy yếu, cúi đầu lặng thinh; một đứa đầu quấn băng, nhưng thân thể tròn trịa, mập mạp. Rõ ràng đều là con của thiếp thất nhưng nhìn thế nào cũng thấy người bị khi dễ hẳn là Mạnh Hoài An.

Chu Noãn Ngọc ngẩng đầu nhìn Mạnh Hoài An, lại cúi xuống nhìn con mình, khóc nức nở: "Gia, ngài biết Hoài Bích từ trước đến nay đều ngoan ngoãn nghe lời, chuyện lớn như thế này, nó tuyệt đối không nói dối. Thỉnh ngài vì nó làm chủ!”

Có di nương kế bên chống lưng, Mạnh Hoài Bích lập tức lớn tiếng: "Chính là hắn đánh ta! Phụ thân, người phải làm chủ cho con!”

Đối lập với giọng nói to rõ của hắn, Mạnh Hoài An vẫn lặp lại bằng một giọng yếu ớt, cố chấp: "Ta không có đánh hắn.”

“Ngươi đánh! Chính là ngươi đánh!” Mạnh Hoài Bích lại hét lên.

"Hoài Bích!” Mạnh Thế Anh cau mày, hắn rất ghét kẻ ồn ào, liền trầm giọng quát.

Mạnh Hoài Bích bị dọa, vội vàng im bặt.

Mạnh Thế Anh quay sang nhìn đệ đệ mình.

Từ đầu đến giờ, Mạnh Thế Khôn vẫn an nhàn ngồi một bên nhấm nháp trà, lạnh nhạt quan sát. Thấy đại ca nhìn qua, hắn nhếch môi cười:

“Đại ca, ta thấy rõ ràng là nghịch tử này gây ra, người cứ phạt hắn một trận, xem như xả giận cho Hoài Bích là được!”

Mạnh Thế Anh nhíu mày:

“Nhị đệ nói vậy là không ổn, chẳng khác nào đã khẳng định Hoài Bích không oan uổng Hoài An. Sự việc chưa rõ ràng, chưa thể tùy tiện luận phạt ai.”

Chân Hề mím chặt môi. Từ chỗ nàng đứng không nhìn rõ biểu tình của Mạnh Hoài An, nhưng nàng có thể tưởng tượng ra, khi chính tai nghe được phụ thân mình hờ hững như thế, làm sao hắn có thể không đau đớn, tủi nhục?

Đúng lúc ấy, Mạnh Thế Anh đưa mắt đảo quanh một vòng, chợt phát hiện Chân Hề đứng lặng trong góc, gương mặt lạ lẫm không giống nha hoàn, liền cau mày hỏi:

“Người này là...?”

Chân Hề liền bước ra, ôn nhu đáp lời:

“Đại biểu cữu, ta là Chân Hề, mới đến hầu phủ vài hôm trước. Lúc ngài phái người đi gọi Hoài An biểu đệ, ta tình cờ có mặt, nghe thấy có người bảo đi theo làm chứng, liền tự tiện đi theo. Mong đại biểu cữu thứ lỗi.”

Nàng không tin Mạnh Thế Anh sẽ rảnh mà hỏi rốt cuộc ai bảo nàng theo, chuyện quan trọng lúc này là nhanh chóng làm rõ việc giữa Mạnh Hoài An và Mạnh Hoài Bích. Mà dẫu có tra, nàng cũng không sợ, tuy là nàng chủ động đề nghị theo nhưng quả thật đã có người nói “cứ đi theo đi”. Nàng không hề nói dối.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play