Chân Hề đương nhiên không lừa dối Mạnh Hoài An.
Nàng tới rất sớm, tận mắt chứng kiến cảnh Mạnh Hoài An chủ động bước đến phía sau Mạnh Hoài Bích, định ra tay trả đũa nhưng lại bị phản công. Nếu không biết rõ ngọn nguồn, người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy hắn là kẻ gây sự không thành lại bị đánh ngược, cũng coi như đáng đời. Nhưng Chân Hề hiểu rõ mọi chuyện xảy ra từ trước, đối với hành vi trả thù này của hắn, nàng không trách, thậm chí còn thông cảm. Việc hắn cố ý giấu nàng chút tâm cơ lúc nãy, trong mắt nàng cũng chẳng có gì không phải.
Trong nguyên tác hầu như không miêu tả trực diện Mạnh Hoài An, chỉ thông qua lời người khác mà biết được cuộc sống hắn từng trải qua gian khổ thế nào. Từ nhỏ lớn lên trong khinh rẻ và thù địch, đột nhiên có người bình thường đối đãi với mình, hắn tất nhiên sẽ sinh lòng hy vọng, mong muốn giữ lấy sự dịu dàng hiếm hoi ấy nên không muốn để nàng lưu lại bất kỳ ấn tượng xấu nào.
Chỉ là vừa rồi nàng có hơi do dự không biết có nên vạch trần lời nói dối của hắn hay không. Nhưng đúng lúc đó nàng lại nhớ tới một câu chuyện từng đọc trên Weibo.
Chuyện kể rằng có một người mẹ, vì muốn chăm sóc cảm xúc của con nên khi đứa trẻ nói dối cũng không vạch trần. Bà cho rằng làm vậy là vì tốt cho con. Thế nhưng lâu dần, đứa trẻ lớn lên lại trở thành một người không biết nói dối. Không phải là không dối trá mà là nói dối rất vụng về, vừa mở miệng người khác liền biết ngay, trong khi bản thân lại tưởng mình giỏi giấu kín.
Người với người kết giao, tối kỵ là tình cạn mà lời sâu. Nhưng nếu nàng đã cứu Mạnh Hoài An một mạng, lại khiến số mệnh hắn thay đổi, thì tự nhiên nàng cũng trở thành người có phần trách nhiệm với tương lai của hắn - đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ cá nhân của nàng mà thôi.
“Ta không phải đang trách ngươi.” Chân Hề vẫn giữ giọng dịu dàng, nhẹ nhàng nói, “Chỉ là muốn khuyên ngươi, về sau chớ nên tùy tiện nói dối, đặc biệt là những lời rất dễ bị vạch trần.”
Mạnh Hoài An khẽ run môi, nước mắt tựa hồ chỉ chực rơi.
“Hề biểu tỷ… Thực xin lỗi…” Trong lòng hắn hỗn loạn như tơ vò, đầu óc ầm vang như bị gõ mạnh, thân thể cũng như chìm xuống đáy nước, càng lúc càng trĩu nặng.
“Không sao cả, ta đã nói rồi, ta không trách ngươi.” Chân Hề nói, “Hôm qua sau khi ngươi rơi xuống nước, về nhà có cảm thấy không khoẻ không?”
Mạnh Hoài An sững người, theo bản năng định gật đầu, muốn nói cho biểu tỷ biết toàn thân hắn khó chịu, hy vọng được nàng thương tiếc đôi chút. Thế nhưng khi bắt gặp ánh mắt điềm đạm của nàng, nhớ tới lời nói vừa rồi, cổ họng hắn nghẹn lại, cuối cùng chỉ lắc đầu: “Không có.”
Chân Hề mỉm cười: “Vậy thì tốt rồi. Giờ ngươi có thể đứng dậy được không?”
Mạnh Hoài An gật đầu, giọng nhỏ như muỗi: “Ta không bị thương… cũng không đau.”
Chân Hề thấy hắn đứng lên, liền đưa tay chỉ mặt hồ, thản nhiên nói: “Vậy thì nhảy xuống đi.”
Mạnh Hoài An giật mình ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt tràn đầy mờ mịt và nghi hoặc, song ngay sau đó liền cắn môi gật đầu, xoay người đi về phía hồ. Hắn nghĩ, đây là hình phạt vì đã nói dối, cũng là điều hắn nên chịu.
Chợt nghe Chân Hề cất lời: “Ta thấy trên đầu đường đệ ngươi có vết thương, tuy hắn không cáo trạng nhưng ắt có người hỏi đến. Ngươi thân thế không tốt, nếu bị người lớn trong nhà truy cứu, chỉ sợ không tránh khỏi chịu khổ. Không bằng giờ chịu chút khổ nhỏ, còn hơn sau này chịu đại họa.”
Tuy không hiểu hết lời nàng, nhưng khi biết đây không phải trừng phạt mà là nàng đang bảo hộ hắn, Mạnh Hoài An chỉ cảm thấy trái tim vốn chìm sâu lập tức bừng tỉnh, đập rộn ràng như sống lại.
Từ nhỏ đến lớn hắn đã quen nhẫn nhục chịu đựng, gặp chuyện chỉ biết nuốt xuống, bởi vì hắn biết phản kháng vô ích, càng dễ chuốc lấy đòn roi. Nói ra cũng chẳng ai tin, trái lại còn bị chê cười.
Hắn từ bé đã hiểu một đạo lý: khi chẳng ai thương ngươi thì đừng để lộ ra dù chỉ một tia yếu đuối.
Nhưng hôm qua, hắn gặp được Hề biểu tỷ, người đầu tiên biết thương hắn. Bởi vậy hắn mới dám đoạt bánh bao trong tay Thang ma ma, mới dám phản kháng Mạnh Hoài Bích.
Hắn cảm thấy, trong lòng mình có một con người khác đang dần thức tỉnh. Nhưng "nó" lại quá mức chói mắt.
Hề biểu tỷ có thể cứu hắn một lần, hai lần, nhưng không thể mãi mãi che chở cho hắn. Nếu hắn không biết tự kiềm chế, sớm muộn cũng sẽ bị chính mình hại chết, thậm chí liên lụy đến nàng.
Mạnh Hoài An quay đầu nhìn về phía Chân Hề khẽ cười, nụ cười ấy non nớt, rạng rỡ như nắng xuân.
"Hề biểu tỷ, ta hiểu rồi. Đa tạ tỷ.”
Hắn ngồi xổm bên hồ, nhẹ nhàng đưa chân xuống, sau khi quen với làn nước lạnh lẽo liền cả người lặn xuống.
Hắn nhớ rõ hôm qua lúc rơi xuống nước, trong lòng sợ đến phát run. Nhưng hôm nay có lẽ vì nàng ở đây, hắn lại không còn sợ hãi, dẫu nước ngập qua đầu, dẫu bốn phía áp lực trùng trùng, hắn vẫn thấy an ổn.
Đợi hắn toàn thân ướt sũng bò lên bờ, liền nghe thấy Chân Hề dặn: "Nếu có ai hỏi tại sao lại thành ra như vậy, không được cáo trạng, càng không thể nhắc nửa câu liên quan đến đường đệ ngươi, chỉ cần nhớ kỹ ngươi không có ra tay, thế là đủ.”
Mạnh Hoài Bích là con của di nương đại phòng, đại lão gia Mạnh Thế Anh tính tình cứng rắn công chính nhưng lại không đặc biệt sủng ái đứa con này. Chuyện này nếu xử trí khéo léo vẫn còn đường xoay chuyển.
Mạnh Hoài An là con của di nương nhị phòng, nhị lão gia Mạnh Thế Khôn lại không ưa gì đứa con này. Nếu chuyện ồn ào ra, chỉ e ông ta chẳng cần tra xét trắng đen đã đổ hết tội lên đầu hắn. Nhưng Chân Hề muốn chính là như thế, để Mạnh Thế Khôn lấy cớ phát tác.
Lúc đó, nếu nhìn thấy Mạnh Hoài An dáng vẻ đáng thương, bị ướt như chuột lột, e rằng đại phòng cũng khó mà tiếp tục truy cứu, thậm chí còn ngăn cản Mạnh Thế Khôn, không để ông ta vin cớ làm loạn.
Mạnh Hoài An nghiêm túc gật đầu đồng ý.
Chân Hề bảo hắn đứng trong đình tránh gió ven hồ, nhìn một thân chật vật của hắn, nàng vô cùng hài lòng. Thể chất hắn xem ra không kém, hôm qua rơi xuống nước cũng chẳng tổn hại gì, bởi vậy hôm nay nàng mới dám để hắn “ngã xuống” một lần nữa. Nếu không e rằng Mạnh Thế Khôn nhân cơ hội thi hành gia pháp, với thân thể yếu ớt của Mạnh Hoài An, thật sự chịu hai mươi trượng, chỉ sợ sẽ quay về con đường cũ trong nguyên tác.
Nàng tuyệt đối không thể để chuyện ấy xảy ra, cho nên nàng nguyện ý giả chứng.
Lúc trước khi thấy Mạnh Hoài An đến gần hồ, nàng đã mượn cớ thời tiết đẹp để ra đình vẽ tranh, còn sai Thanh Nhi trở về lấy dụng cụ. Như thế chuyện chân tướng chỉ có ba người là nàng, Mạnh Hoài An và Mạnh Hoài Bích biết rõ. Mà nàng, một “người ngoài” vốn chẳng thân thiết với ai, lại càng chẳng có lý do gì phải nói dối. Trong mắt người khác, lời nàng nói tự nhiên đáng tin vô cùng.
“Còn một điều nữa, nhớ kỹ, ngươi không quen biết ta.” Cuối cùng, Chân Hề dặn thêm một câu.
Mạnh Hoài An gật đầu rất nghiêm túc. Quan hệ giữa hắn và Hề biểu tỷ, không cần để người khác biết.
Hai người vừa nói xong, chợt một đoàn người hùng hổ kéo đến, thấy Mạnh Hoài An liền bắt mang đi.
Chân Hề tùy tay giữ một người lại, hỏi: “Cần ta đi làm chứng không?”
Người kia nhất thời ngẩn ra, hắn vốn chẳng biết rõ chuyện gì xảy ra, cũng chẳng quen Chân Hề, liền thuận miệng đáp: “Ngươi cứ theo đi!”
Thế là Chân Hề lặng lẽ theo sau đoàn người.
Mạnh Hoài An không giãy giụa, chỉ quay đầu nhìn nàng một cái, thấy nàng khẽ gật đầu trấn an, tâm trạng đang hoảng loạn của hắn liền bình tĩnh trở lại.
Trên hồ, mặt nước cũng dần dần yên tĩnh.