Ôn Minh Duy đã sống ở Tây Kinh tám năm, người đủ tư cách tới cửa thăm hỏi đã hiếm, kẻ dám ra vẻ sai khiến trước cửa nhà anh, lại còn gọi thẳng tên, từ trước đến nay chưa từng có.
Ngay cả Nguyên soái Liên Minh là Trịnh Hoặc, cũng phải hòa nhã gọi một tiếng: “Minh Duy.”
Ngay khi lời Đàm Chiếu vừa dứt, quản gia liền toát mồ hôi lạnh, nhưng cũng không dám đắc tội với vị thiếu gia này, cúi người cung kính mời vào: “Minh Duy đang đọc sách trên lầu, không ngờ cậu tới sớm như vậy. Mời cậu đợi ở phòng khách một chút—”
Quản gia là một người đàn ông trung niên, gương mặt hòa ái, nhiệt tình vừa phải. Đàm Chiếu ngạc nhiên liếc ông một cái: “Các người đều gọi anh ta là ‘Minh Duy’?”
Lần trước ở trường bắn, cái người họ Cố kia cũng gọi thế.
Quản gia nghe vậy, chỉ cười đáp: “Vâng, đó là do Minh Duy yêu cầu. Gọi như vậy sẽ cảm thấy gần gũi hơn…”
“Tính tình cũng tốt ghê.”
Đàm Chiếu buông lời nhận xét, tháo cặp kính râm gọng mảnh không che nắng mấy trên sống mũi xuống, ngồi thẳng lên sofa phòng khách, nói: “Bảo anh ta xuống nhanh chút.”
Quản gia lau mồ hôi: "Vâng..."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT