Khi rời khỏi trường bắn, trời đã tối mịt.
Ôn Minh Duy và Đàm Chiếu gần như đã chơi thử hết tất cả các loại súng, sau khi thỏa mãn thì cùng lái xe về nhà, Ôn Minh Duy ngồi xe của Đàm Chiếu.
Trước khi xuất phát, đại thiếu gia vẫn có chút không cam lòng, nói: “Anh một chút biểu hiện đều không có, liền sai tôi làm tài xế, rốt cuộc là anh theo đuổi tôi hay tôi theo đuổi anh?”
Ôn Minh Duy cười: “Cậu cũng có thể ngồi xe tôi.”
Nói thì nói vậy, cuối cùng vẫn là Đàm Chiếu tự mình đưa Ôn Minh Duy về Hải Uyển, còn từ chối lời mời dùng bữa tối của anh, để lại một câu: “Lần sau muốn mời tôi ăn nhớ đặt lịch trước”, rồi phóng xe đi mất, phong thái tiêu sái.
Ôn Minh Duy nhìn theo bóng lưng của hắn, mỉm cười một lúc, rồi giống như một diễn viên vừa bước ra khỏi một màn diễn đặc sắc, nụ cười dần thu lại, nét mặt trở lại vẻ điềm đạm lúc chỉ có một mình sau cánh gà.
Lúc này đã khoảng 7 giờ rưỡi tối. Cố Tinh đã lái xe về đến nhà, đỗ trong gara. Ôn Minh Duy bảo hắn đi ăn cơm, còn mình thì lên lầu vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Do tác dụng của thuốc, sau khi cảm giác kích thích thể xác mà Đàm Chiếu mang đến dần tan đi, Ôn Minh Duy lại bắt đầu thấy buồn ngủ.
Anh vào phòng tắm tắm rửa, sau đó với mái tóc dài ướt đẫm dính sát vào lưng vẫn chưa lau khô, liền nằm thẳng xuống giường, kéo rèm, tắt đèn, nhắm mắt lại.
Lúc không có Cố Tinh bên cạnh, Ôn Minh Duy vốn chẳng mấy khi chăm chút cho mái tóc của mình.
Về chuyện đã không thích chăm sóc thì tại sao vẫn để tóc dài, trước đây từng có người hỏi anh như vậy.
Đó là một người xa lạ, vào một ngày nào đó anh không báo trước với Cố Tinh mà tự mình ra ngoài uống cà phê, vô tình gặp phải trong một quán nhỏ.
Đối phương cũng giống như bao người khác lần đầu gặp Ôn Minh Duy, đầy tò mò và suy đoán, hỏi: “Anh là diễn viên à?”
“Không phải.”
Ôn Minh Duy cười thân thiện, như thể không có điều gì kiêng kị, muốn hỏi gì cứ hỏi.
Thế là người kia lập tức tò mò hỏi dồn: “Đàn ông để tóc dài không nhiều đâu, anh là vì đặc biệt thích mới để sao?” “Để được bao lâu rồi?” “Chăm tóc có phiền không?” “Từng nghĩ đến chuyện cắt chưa?”, Ôn Minh Duy lần lượt trả lời: “Không thích”, “Hơn chục năm rồi”, “Phiền”, “Cắt rồi.”
Người kia lại hỏi: “Không thích thì để làm gì?”
Ôn Minh Duy không trả lời, chỉ cười. Nụ cười ấy rạng rỡ đến chói mắt, khiến người kia suýt nữa quên luôn mình vừa hỏi gì. Mãi sau, anh mới đáp như đùa: “Vì tôi muốn tự tìm rắc rối cho bản thân.”
“...”
Đó là một ký ức nhỏ bé không đáng kể, vậy mà khi Ôn Minh Duy mang theo hơi nước nằm xuống giường, nó bỗng dưng hiện lên trong đầu, như một mảnh rác vô nghĩa trong ý thức mơ hồ sau khi nhắm mắt.
Chẳng bao lâu, Ôn Minh Duy chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ là vì hôm nay đã kể quá nhiều chuyện cũ cho Đàm Chiếu nghe, nên trong mơ, những ký ức ấy lại tràn về.
“...Minh Duy?”
Trong mơ có một giọng nói gọi anh: “Cậu ở đâu thế? Mau ra đi, được không?”
Là giọng của một cậu bé. Chiếc giường ẩm ướt dưới người Ôn Minh Duy bỗng biến thành bụi cỏ trong ký ức, anh từ góc nhìn của Chúa mà nhìn thấy chính mình đang trốn trong đó, xung quanh là cánh đồng mênh mông vô tận, hoàng hôn đã buông xuống.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân ngày một gần, rồi trước khi người kia tìm ra mình, liền vội lau khô nước mắt trên mặt, thay bằng một vẻ mặt ngang tàng không sợ trời không sợ đất, đứng bật dậy hỏi: “Giản Thanh Tranh, sao cậu lại theo tôi nữa rồi?”
Cậu bé tên Giản Thanh Tranh ấy trông khoảng mười tuổi hơn, lớn hơn Ôn Minh Duy một chút, cầm theo một khẩu súng kiểu cổ miền Tây như người lớn con, thấy cậu không khóc mới nhẹ nhõm thở ra, nói: “Tôi là vệ sĩ của cậu, tất nhiên phải theo cậu, bảo vệ cậu.”
Ôn Minh Duy: “Tôi không cần cậu làm vệ sĩ, cậu đánh không lại Ôn Minh Triết, thì có ích gì?”
“Nhưng tôi có thể chịu đòn thay cậu.” Giản Thanh Tranh nói, “Dù sao khi tôi ở đây, anh ta cũng không dám bắt nạt cậu.”
“...”
Nước mắt vừa lau khô lại muốn trào ra, Ôn Minh Duy quay mặt bước đi để che giấu cảm xúc: “Không cần đâu, lo cho mình đi!”
Cậu đi phía trước, bước chân nhanh như thể muốn bỏ lại cả thế giới phía sau. Giản Thanh Tranh lặng lẽ theo sát phía sau, cùng cậu băng qua bụi cỏ đến bên bờ sông.
Nơi này là căn cứ bí mật của Ôn Minh Duy. Cậu là đứa trẻ không ai quan tâm, mỗi khi bị tổn thương chỉ biết trốn vào đây liếm láp vết thương một mình, bầu bạn cùng cậu là ánh hoàng hôn phản chiếu trên mặt nước, là lũ chim bay về tổ, và là Giản Thanh Tranh cứ như chiếc đuôi không thể rũ bỏ.
“Minh Duy, đừng khóc nữa.” Giản Thanh Tranh bất ngờ như ảo thuật rút ra một chiếc bánh kem nhỏ, hai tay nâng lên đưa ra trước mặt cậu một cách trịnh trọng, “Hôm nay là sinh nhật cậu, quên hết những kẻ đáng ghét kia đi, hãy ước một điều ước.!”
“...”
Vì tìm cậu quá lâu, lớp kem bên trên chiếc bánh đã bắt đầu tan chảy, giống như cả chiếc bánh cũng đang cùng cậu rơi lệ.
Ôn Minh Duy chợt cảm thấy mình thật thê thảm: cậu như thể sinh ra chỉ để làm “Ôn Minh Duy”, gánh chịu tất cả đau khổ, vĩnh viễn không thể thoát khỏi cánh cổng đóng chặt của nhà họ Ôn.
Nhưng cậu không cam lòng.
“Tôi ước——” Ôn Minh Vi nhắm mắt lại, “Tôi muốn biến thành một con chim.”
Giản Thanh Tranh vỗ tay: “Được! Sau này Minh Duy lớn lên sẽ được tự do như chim.”
“Không,” Ôn Minh Duy sửa lại, “Tôi muốn giống như chim mà bay thật cao, muốn bay cao bao nhiêu thì bay, không ai cản nổi.”
Hồi đó, Giản Thanh Tranh còn nhỏ, dường như không hiểu rõ sự khác biệt giữa “tự do” và “bay cao”, nhưng mọi điều ước của Ôn Minh Duy, cậu đều ủng hộ.
Cậu cắm lên bánh một cây nến, hát mấy câu chúc mừng sinh nhật, rồi thành tâm nói: “Sau này năm nào tôi cũng sẽ tặng điều ước sinh nhật của mình cho cậu, tăng gấp đôi sức mạnh, ước mơ của Minh Duy nhất định sẽ thành sự thật.”
Nhất định sẽ...
...thành sự thật.
Ôn Minh Duy choàng tỉnh khỏi giấc mơ, theo bản năng đưa tay sờ khẩu súng dưới gối.
Rèm cửa khép kín, trước mắt tối đen như mực. Cảm giác như đang lơ lửng giữa không trung mênh mông, tĩnh lặng và vô định, linh hồn anh lạc lõng vài phút mới dần quay lại với thể xác.
“Cố Tinh,” Ôn Minh Duy ấn nút liên lạc đầu giường, “vào giúp tôi chải lại tóc.”
Cố Tinh lập tức có mặt, bước vào phòng và bật đèn lên.
Ôn Minh Duy ngủ được chừng hơn một tiếng, mái tóc dài bị đè bên dưới đã khô nửa chừng, xoăn và rối, trông không đẹp mắt lắm.
Ôn Minh Duy nhắm mắt không nói một lời, nhưng Cố Tinh đã quá quen với điều đó, biết cần phải làm gì. Hắn thuần thục kéo ghế đến cạnh giường, mang một chậu nước ấm lại, ngồi xuống giúp anh gội lại đầu.
Không phải Ôn Minh Duy hoàn toàn không muốn tự gội đầu, chỉ là anh thích cảm giác được người khác làm giúp hơn. Không phải vì gội đầu thoải mái, mà là khi thả lỏng đầu óc, phó mặc cơ thể cho người khác điều khiển — cảm giác đó khiến anh thấy yên tâm.
Những lúc như vậy, anh luôn có thể cảm nhận rõ ràng rằng cơ thể và ý thức là hai thực thể tách biệt. Có lúc cơ thể hoạt động mà đầu óc trống rỗng, có lúc cơ thể cứng đờ mà ý thức lại đầy ắp suy nghĩ. Tóm lại là, chúng mỗi bên một kiểu, hiếm khi đồng bộ.
Còn về phần nào mới thật sự là “anh” — cơ thể hay ý thức — dường như chẳng có cái nào cả.
Trước kia, anh từng cho rằng cơ thể là cái lồng giam, còn ý thức là linh hồn. Nhưng sau nhiều năm thử đủ loại thuốc, anh dần phát hiện: thuốc tác động đến cơ thể, cơ thể ảnh hưởng đến ý thức. Thứ gọi là “linh hồn” kỳ thực chỉ là một chuỗi mã sinh học mà thôi. Con người khác với người máy chỉ ở chỗ: mã điều khiển con người phức tạp và cao siêu hơn rất nhiều.
Cố Tinh mất nửa tiếng, giúp anh gội và sấy khô tóc, dọn dẹp phòng ngủ ngăn nắp.
Ôn Minh Duy đột nhiên hỏi: “Đàm Chiếu đang ở đâu?”
Cố Tinh liếc tin nhắn trên điện thoại: “Vừa ăn tối xong, vẫn chưa về nhà.”
“Đi với ai?”
“Một vài người bạn, mấy người như Lý Việt.”
Cố Tinh nghĩ Ôn Minh Duy lại muốn gặp Đàm Chiếu, nhưng anh không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ nói: “Cậu nghỉ đi, bảo nhà bếp chuẩn bị chút đồ ăn mang lên.”
Cố Tinh đáp một tiếng, rời khỏi phòng và khép cửa lại.
Ôn Minh Duy không phải kiểu người chán ăn, chỉ thỉnh thoảng không thấy ngon miệng. Cảm xúc của anh cũng hiếm khi tệ hẳn, phần lớn thời gian chỉ là bình lặng, không vui không buồn.
Anh ngồi bên cửa sổ, từ tốn ăn hết bữa tối, rồi gọi điện cho Đàm Chiếu.
Vừa kết nối, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng nhạc đinh tai.
Ôn Minh Duy: “Cậu đang ở đâu? Đi chơi ở hộp đêm sao?”
Trả lời anh không phải giọng của Đàm Chiếu, mà là của Lý Việt: “Anh Minh Duy! Sao anh lại gọi cho anh Đàm Chiếu”
Chưa nói hết câu, điện thoại đã bị Đàm Chiếu giật lại. “Alo?” Hắn đi ra xa khỏi tiếng nhạc và đám đông náo nhiệt, “Sao vậy, tìm tôi có việc à?”
Giọng của Đàm Chiếu cố tình hạ thấp, dường như đang muốn tỏ ra là một người đàn ông trưởng thành, trầm ổn. Nhưng vừa nghe, Ôn Minh Duy đã bất giác bật cười, nói: “Không có gì.”
“Không có gì mà gọi tôi làm gì? Chẳng lẽ mới chia tay vài tiếng mà anh đã nhớ tôi sao?” Giọng điệu trưởng thành vừa mới cố gắng xây dựng trong một giây lập tức sụp đổ, đuôi câu còn kéo dài lên cao, “Anh cũng nên có chút đời sống riêng đi, đừng có suốt ngày não yêu đương như vậy?”
“...”
Ôn Minh Duy cười nói: “Không ổn rồi, vừa nãy tôi mơ thấy cậu, nên muốn nghe giọng cậu một chút.”
“Vậy sao? Anh mơ thấy tôi làm gì?” Đàm Chiếu tò mò hỏi.
Ôn Minh Duy: “Tôi mơ thấy cậu tổ chức sinh nhật cho tôi, tặng tôi bánh kem, còn lắng nghe tôi ước nguyện.”
“Chỉ có bánh kem” Đàm Chiếu lập tức chú ý đến chi tiết này, “Lần trước sinh nhật Lý Việt, tôi còn tặng cho cậu ta chiếc xe hai chục triệu. Nếu là sinh nhật anh, ít nhất tôi cũng—”
Hắn nói nửa chừng thì khựng lại, sửa lời: “Dù tôi với anh không thân như với Lý Việt, nhưng cũng đâu keo kiệt đến mức chỉ tặng cái bánh. Anh nghĩ tôi là kiểu người gì vậy?”
“...”
Ôn Minh Duy vừa muốn bật cười, lại vừa cảm thấy nghèn nghẹn nơi lồng ngực, nói: “Nhưng tôi muốn ăn bánh kem, Đàm Chiếu.”
"Ồ," chỉ nghe giọng đã biết Đàm Chiếu đang gắng giữ vẻ nghiêm túc, “muốn ăn thì tự mua đi, tôi đâu phải bạn trai anh, làm nũng với ai thế?”
Nói xong, chắc Đàm Chiếu còn định chờ phản ứng của Ôn Minh Duy, nhưng đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng, không có lấy một tiếng động.
Đàm Chiếu hơi ngập ngừng: “Alo? Anh còn đó không?”
"Còn," Ôn Minh Duy tùy tiện bịa, "Nãy giờ tôi đi đặt bánh kem."
Đàm Chiếu: "..."
"Thôi được rồi, anh cứ từ từ ăn đi."
Có lẽ cảm thấy cuộc trò chuyện bắt đầu ngượng ngùng và gượng gạo, Đàm Chiếu không nhịn được hỏi thêm một câu, “Anh... không vui à?”
“Không có đâu.” Bên này, Ôn Minh Duy chống một tay lên bàn, mái tóc dài rũ sang một bên theo dáng người hơi nghiêng của anh.
Anh chậm rãi nói: “Chỉ là tôi nghĩ đến chuyện không biết bao giờ mới lại được gặp cậu, nên ăn cũng không ngon, ngủ cũng không yên.”
“...”
Đàm Chiếu bật ra giọng điệu như bị “sến súa” đến phát hoảng: “Vậy hẹn ngày đi, lát nữa tôi nhắn anh.”