“Cảng Không Đóng Băng” tọa lạc giữa khu trung tâm náo nhiệt của Tây Kinh, nằm ngay tại vị trí có giá thuê đắt đỏ nhất thành phố, chiếm trọn hai tầng – một trên mặt đất, một dưới lòng đất.

Tầng dưới là một sàn nhảy khổng lồ tựa như đấu trường, còn tầng trên là khu nghỉ ngơi tương đối yên tĩnh.

Khác với cảnh chen chúc dưới lầu, tuy trên này cũng không ít người nhưng vẫn còn chỗ trống, chỉ riêng quầy bar là đã kín người. Pha chế viên lắc shaker với vẻ hào hứng và mê say chẳng khác gì đang gieo xúc xắc trong sòng bạc. Toàn tầng phủ trong làn sương mù ánh sáng vừa mờ tối vừa ám muội, người bước vào như bị nhấn chìm, dễ dàng mất phương hướng.

Đoàn người của Đàm Chiếu đến đây lúc mười giờ, giờ mới chưa đầy hai tiếng, phần lớn bạn bè hắn đang quẩy tưng bừng ở tầng dưới, vẫn chưa chịu nghỉ. Chỉ có Đàm Chiếu cả buổi tối ngồi lỳ trên tầng, không buồn nhúc nhích.

Bên cạnh hắn có ba người ngồi cùng, trong đó có Lý Việt, nhân vật chính của đêm nay, cũng là bạn thân từ nhỏ của Đàm Chiếu.
Thấy Đàm Chiếu sắp ngủ gục đến nơi, Lý Việt huých nhẹ hắn, trêu chọc:

“Này, đừng nói anh định ngủ trong quán bar thật đấy nhé??”

“Không thì sao?” Đàm Chiếu ngáp một cái, vẻ mặt buồn ngủ, “Thiếu gia đây vừa đáp máy bay hơn chục tiếng, chưa kịp thở cái đã bị tụi mày kéo đi mừng sinh nhật, suýt nữa hai ngày chưa chợp mắt rồi——”

“Nói xạo,” Lý Việt nói, “Chiều nay rõ ràng anh còn đi cắt tóc, ngủ ở tiệm gần hai tiếng.”

“Ờ, liên quan gì đến mày.” Đàm Chiếu nhắm mắt chặt lại, ngả người vào ghế sofa, rõ ràng không định đứng dậy nữa.

Hôm nay hắn ăn mặc rất tùy ý, như thể tiện tay lôi đại bộ đồ nào đó trong tủ ra mặc, chẳng buồn phối đồ, dưới chân là đôi Martin boots đen tuyền, phong cách ngầu đến mức có phần dữ dằn.

Kiểu tóc mới cắt trông khá ổn, hơi giống kiểu mullet, ngắn trên dài dưới, có nhuộm màu nhưng dưới ánh đèn u tối của quán bar thì không nhìn rõ.

Sắp tới nửa đêm, Lý Việt liếc đồng hồ, đột nhiên hạ giọng một cách thần bí:
“Anh là anh ruột em, nể mặt em chút được không? Chờ tí rồi ngủ.”

“Làm gì?”

“Em nói rồi mà? Có thằng em khóa dưới muốn tỏ tình với anh đó.”

“Cút.” Đàm Chiếu cau mày, “Mày làm tú ông đấy à?”

Lý Việt gượng cười: “Em cũng không muốn, nhưng em đang tăm tia chị họ nó, em rể tương lai không giúp thì coi sao được?”

“Liên quan gì đến tao.”

“Anh liếc thử một cái coi,” Lý Việt mặt dày lay hắn dậy, chỉ về phía quầy bar. “Chính là người kia, trông cũng không tệ đúng không? —— Ơ kìa không phải chỗ đó! Anh nhìn đi đâu vậy?”

Đàm Chiếu đúng là có mở mắt ra, mí mắt khẽ nhướng, nhưng chẳng hề nhìn theo hướng Lý Việt chỉ, ánh mắt lướt qua hàng ghế đầy người, dừng lại nơi một người đàn ông tóc dài.

Lý Việt không hiểu gì, nhìn theo ánh mắt của hắn, đúng lúc người kia hình như cảm nhận được gì đó, liền quay đầu lại. Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt người ấy hơi mờ mịt nhưng lại đẹp đến chấn động lòng người.

Lý Việt sững sờ ba giây, rồi bật thốt: “Đệch”

Hai người ngồi bên cạnh nghe tiếng cũng ngẩng lên nhìn theo, vừa nhìn liền ngẩn người.

Chỉ có Đàm Chiếu thì như người từng trải, ánh mắt không đổi, bình tĩnh thu hồi tầm nhìn.

Lý Việt tạm thời quên luôn “em rể tương lai”, hạ giọng hỏi: “Đứa đó là ai vậy, anh quen à?”

Đàm Chiếu: “Cũng tạm coi là vậy. Gặp vài lần, không thân.”

Lý Việt hí hửng: “Thế là quen rồi còn gì! Nói thêm vài câu là thân ngay. Rủ qua uống với tụi mình đi?”

“Muốn rủ thì mày tự rủ.” Đàm Chiếu lười phản ứng, nhắm mắt lại, tiếp tục chìm vào cơn buồn ngủ.

Lý Việt thực sự muốn mời người kia lại, nhưng cậu ta cũng là người xuất thân không tầm thường, từng gặp đủ loại nhân vật lớn, khả năng nhìn người cũng chẳng kém. Người đàn ông kia ngồi một mình ở sofa, dáng vẻ tuy ôn hòa nhưng lại toát ra khí thế như kẻ đứng trên người, khiến người ta không dám khinh thường.

Lý Việt vắt óc suy nghĩ, lướt qua hết các nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị – thương mại thủ đô, chẳng có ai giống người này. Mở rộng ra cả Liên Minh cũng không nghe danh ai như thế, chắc là nghĩ nhiều quá rồi.

—— Mặt mũi như thế thì tám phần là diễn viên. Đám minh tinh vốn quen làm màu, bên ngoài thì oai phong lẫm liệt, bên trong toàn hổ giấy.

Đang lưỡng lự, chưa quyết được có nên qua bắt chuyện không thì đột nhiên, người kia chủ động bước về phía họ.

Lý Việt suýt nữa nhảy dựng, hoảng hốt lay Đàm Chiếu: “Anh ơi, dậy nhanh, hình như ảnh đi về phía mình đó...”

Vừa dứt lời, người kia đã đến trước mặt.

Ôn Minh Duy rất cao, dáng người hoàn mỹ, đến gần nhìn càng khiến người ta choáng ngợp ngũ quan sắc nét, sống mũi cao, đường cằm gọn gàng, từng đường nét đều cân đối đến mức không thể thêm bớt. Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt anh như được điêu khắc tỉ mỉ, đẹp đến mức khiến người khác không thể rời mắt.

Lý Việt nhìn đến ngu người, luống cuống đứng dậy, phản ứng đầu tiên là tự giới thiệu: “Chào, tôi là Lý Việt.”

Vừa nói xong đã thấy ngượng chín mặt, trong lòng thầm mắng: Ai hỏi mày đâu hả?

Nhưng người kia lại rất lịch thiệp, giọng nói trầm thấp bật ra một tiếng cười nhẹ, không mang theo ý cười nhạo, mà lại có chút bao dung xen lẫn cưng chiều. Anh đưa tay ra bắt tay với Lý Việt, giới thiệu: “Ôn Minh Duy.”

Tuy lời nói hướng về Lý Việt, ánh mắt anh lại như ánh sáng mờ ảo trong quán, lướt về phía Đàm Chiếu.

Đàm Chiếu tất nhiên không ngủ, nhưng vốn không phải kiểu người nhiệt tình, chỉ liếc Ôn Minh Duy một cái, nhàn nhạt nói: “Trùng hợp.” Coi như chào hỏi xong.

Hắn không nhiệt tình, mấy người kia thì nhiệt tình quá mức. Lý Việt lập tức nhường ghế bên cạnh Đàm Chiếu, suýt nữa còn đỡ Ôn Minh Duy ngồi xuống, rồi vẫy phục vụ tới, giúp anh gọi đồ uống.

Ôn Minh Duy rất dễ gần, nói: “Gì cũng được, nhưng tôi chỉ uống một ly, tửu lượng không tốt.”

Lý Việt tin là thật, liền gọi cho anh một ly cocktail đặc trưng của quán - “Cực Quang Tận Thế”. Sau đó cố tỏ ra thân thiết, tìm chuyện để nói, ra vẻ tự nhiên kể về nguồn gốc cái tên của món rượu, rõ ràng là đang cố vớt lại ấn tượng sau màn tự giới thiệu ngốc nghếch vừa rồi.

Ôn Minh Duy có giáo dưỡng rất tốt, dù Lý Việt nói năng lắp bắp vẫn kiên nhẫn lắng nghe, mắt nhìn chăm chú, đến mức khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Lý Việt bị ánh mắt ấy hút hồn, nói năng ngày càng lộn xộn, từ lịch sử quán bar bịa tới cả chuyện tình của bartender, càng lúc càng nhảm.

Đàm Chiếu bị làm phiền đến không ngủ được nữa, bực bội trừng mắt nhìn, rồi đột nhiên lên tiếng: “Lý Việt, mày không phải trai thẳng à? Phát tình cái quái gì thế?”

“...”

Đám bạn cười ồ lên, còn bản thân Lý Việt bị bóc trần cái trạng thái mà chính mình cũng không ý thức được, mặt lập tức đỏ từ má lan xuống tận cổ, toàn thân như muốn bốc cháy.

Ôn Minh Duy cũng bật cười, ánh mắt lại một lần nữa lơ đãng trôi về phía Đàm Chiếu, dường như vô tình mà hỏi: “Còn cậu, cũng là trai thẳng sao?”

“Không phải,” đám bạn thay Đàm Chiếu trả lời, “cậu ta lãnh cảm, chẳng thích gì hết.”

Câu này là nói đùa, nhưng đùa giữa đàn ông với nhau thường không quá tế nhị. “Lãnh cảm” có phần ám chỉ rằng “cậu ta yếu khoản kia”, giọng điệu đầy trêu ghẹo.

Đàm Chiếu lập tức đá cho tên kia một cú: “Muốn chết à?”

Chân hắn dài, đá thẳng qua bàn suýt làm đổ ly rượu. Ôn Minh Duy đưa tay đỡ lấy, hơi nghiêng người nhìn hắn, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc nghiêm túc, như thể tin thật lời người kia nói về khả năng giường chiếu của hắn

Đàm Chiếu khựng lại, theo phản xạ muốn thanh minh nhưng lại thấy chẳng cần thiết, im lặng vài giây, sắc mặt trầm xuống, tính khí thiếu gia lại nổi lên, không buồn nói chuyện nữa.

Ôn Minh Duy thấy vậy thì khẽ bật cười, lần này không giống mấy lần trước, là nụ cười thật lòng. Nhưng cũng chính vì thật lòng, nên càng thêm chói tai. Đàm Chiếu khó chịu nói: “Anh cười cái gì?”

“Không có gì.” Ôn Minh Duy nhìn viên kim cương lấp lánh trên tai trái anh, chợt chuyển đề tài, “Ngày mai cậu rảnh không? Chúng ta cùng đi tập bắn súng.”

“Không rảnh.” Đàm Chiếu lạnh nhạt từ chối.

“Vậy à.” Ôn Minh Duy dường như có vẻ mất mát, cúi đầu nhấp một ngụm rượu.

Tóc anh dài, mấy lọn tóc buông rủ che khuất nét mặt, giống như đang cố tình giấu đi cảm xúc, khiến người ta không đành lòng.

Lý Việt lúc này đâu chỉ là động lòng, cơ bản là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, vội vàng nói đỡ: “Anh ấy thật sự không rảnh, mai phải đến bệnh viện thăm ông nội, chắc bận vài ngày nữa.”

Ôn Minh Duy dừng một chút, sau đó nhìn sang Đàm Chiếu, nói: “Vậy chúc ông cậu sớm hồi phục.”

Đàm Chiếu vốn không thích nói chuyện gia đình ở nơi công cộng, chỉ khẽ gật đầu coi như đáp lại.

Thấy Đàm Chiếu lại thờ ơ với người mà mình coi là nam thần, Lý Việt không khỏi bất mãn. Nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn, đành tự mình bắt chuyện với Ôn Minh Duy, hết chủ đề thì tự tìm đề tài để nói.

“Anh Ôn, em nên xưng hô với anh thế nào?”

“Gọi tôi là Minh Duy được rồi.”

“Vâng, anh Minh Duy,” Lý Việt tự tiện thêm một chữ anh, “Anh làm nghề gì thế? Là diễn viên à?”

Ôn Minh Vi mỉm cười: “Không, tôi bán thuốc.”

“Hả?” Lý Việt ngớ người.

Ôn Minh Duy nói: “Mở công ty, sản xuất dược phẩm.”

Lý Việt lập tức tán thưởng, “Thảo nào khí chất như vậy, thì ra là tổng tài.”

Lời này nghe hơi giả quá. Dù gì mấy người ngồi đây cũng toàn thiếu gia nhà giàu, có ai chưa từng gặp mấy ông chủ lớn? Một chủ công ty dược nhỏ mà chưa từng nghe tên, thật chẳng đủ tư cách khiến họ nhìn bằng nửa con mắt.

Nhưng khi nhắc đến xuất thân, Lý Việt đột nhiên có cảm giác gì đó, thấy cái tên “Ôn Minh Duy” hơi quen tai, giống như từng nghe ở đâu, không nhớ ra được, lẩm bẩm hỏi: “Anh Minh Duy, nghe giọng anh hình như không phải người Tây Kinh?”

Giọng của Ôn Minh Vi không có chất địa phương, thật sự khác với chất giọng nặng của dân thủ đô.

Ôn Minh Duy: “Tôi là người Tân Châu, mấy năm trước mới chuyển đến đây.”

Lý Việt: “Vậy à.”

Trong đầu Lý Việt không ngừng xâu chuỗi từ khóa “Tân Châu” và “Ôn” lại với nhau. Một tia ký ức chợt lóe lên như tia lửa điện, khiến cậu bất giác giật mình.

“Anh họ Ôn?” Cậu nhìn chằm chằm vào Ôn Minh Duy.

“Sao vậy?”

“...À, không có gì.”

Lý Việt cố nén sự hoang mang trong lòng, cười cười cho qua. Trong lòng thầm nghĩ, tỉnh Tân Châu là tỉnh lớn nhất Liên Minh, họ Ôn cũng là họ lớn nhất Tân Châu, người mang họ Ôn ít nhất cũng phải cả trăm vạn người, chắc không đến mức trùng hợp vậy đâu. Ôn Minh Duy chắc chắn không phải là cái “Ôn” đó.

Về cái “nhà họ Ôn” mà Lý Việt nghĩ đến, là gia tộc nhà họ Ôn từng một thời xưng vương xưng bá ở Tân Châu.

Có điều hiện tại, nhà họ Ôn đã sụp đổ gần mười năm rồi. Huy hiệu hoa diên vĩ đen từng tung bay trên đỉnh thành Long Đô cũng bị người ta phá hủy, vứt bỏ như phế liệu, đến một chút dấu vết cũng không còn. Chuyện đã qua lâu như vậy, có gì phải kiêng kỵ nữa?

Nói thì nói vậy, nhưng Lý Việt vẫn không dám đem chuyện xưa ở Tân Châu ra tám nhảm với Ôn Minh Duy. Thật ra cậu cũng chẳng biết gì nhiều, liền chuyển sang một chủ đề an toàn hơn, hỏi:

“Anh Minh Duy, anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Nghe đến đây, Đàm Chiếu nãy giờ nằm ngủ cũng không nhịn được nữa, đột nhiên mở mắt, bực bội nói: “Hai người đi xem mắt à? Tán gẫu tới khi nào mới chịu dừng?”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play