Chương 001: Hóa thành nữ nhân
Một tai nạn bất ngờ đã biến tôi thành một người phụ nữ.
Tôi tên Lâm Mạt, do ông nội đặt, một cái tên thật hay, nhưng tôi lại là đàn ông.
Tôi nhớ hồi nhỏ, bố mẹ luôn phàn nàn rằng cái tên này quá nữ tính, nếu tôi là con gái thì lại rất hợp.
Nào ngờ câu nói ấy lại thành sự thật khi tôi mười tuổi.
Hôm đó, trường tổ chức đi dã ngoại mùa xuân, cùng cô giáo đến thăm vườn thú, chẳng biết từ đâu chui ra một con rắn, cắn tôi một cái, về nhà tôi liền sốt cao ba ngày.
Vất vả lắm mới đợi đến khi cơn sốt thuyên giảm, tôi phát hiện cơ thể mình có sự thay đổi kinh người.
Mỗi đêm, vào lúc mười hai giờ, tôi sẽ biến thành phụ nữ... kéo dài đến sáu giờ sáng hôm sau, ban ngày tôi lại trở về hình dáng nam giới bình thường.
Quá sợ hãi, tôi không dám nói với bố mẹ, cứ nghĩ có lẽ chỉ là tạm thời, vài ngày nữa sẽ khỏi, nhưng một tháng trôi qua, tôi vẫn như vậy, cuối cùng không nhịn được nữa mới kể cho bố mẹ nghe.
Tôi cứ tưởng họ sẽ đưa tôi đi khám bác sĩ.
Nào ngờ có lần tôi lại nghe lén được, họ không muốn tôi nữa, định đưa tôi vào trại trẻ mồ côi.
Trong giây phút đó, tôi như chết lặng.
Một tuần sau, họ lừa tôi nói sẽ đưa tôi đi công viên giải trí, cuối cùng nhét vào túi tôi vài trăm đồng, nói với tôi rằng họ đi vệ sinh, bảo tôi đứng đây đợi một lát.
Tôi biết họ sắp bỏ rơi tôi rồi, tôi không vạch trần, cũng ngoan ngoãn đứng đó đợi, một tiếng trôi qua, hai tiếng trôi qua..... họ không quay lại.
Cho đến khi công viên đóng cửa, nhân viên an ninh đã đưa tôi đi.
Dù đã biết trước kết quả này, lòng tôi vẫn đau như kim châm, muốn khóc nhưng nước mắt lại không rơi.
Một mình bươn chải, không thể đến trường nữa, tôi đi làm thuê, mười năm thoắt cái trôi qua, giờ tôi chỉ là một nhân viên nhỏ của công ty.
Lớn lên rồi tôi lại thấy may mắn, may mắn vì bố mẹ chỉ bỏ rơi tôi chứ không phải đưa tôi vào viện nghiên cứu.
Giờ đây, bí mật của tôi mãi chôn giấu trong lòng, không một ai bên cạnh biết tôi sẽ biến thành phụ nữ vào lúc mười hai giờ đêm.
Điều làm tôi kinh ngạc là, sau khi biến thành phụ nữ, diện mạo lại thay đổi một chút, mặt thon gọn, đôi mắt trở nên long lanh rất đẹp, tóc cũng dài ra, làn da mịn màng, đến chính tôi còn bị mê hoặc bởi hình ảnh của mình trong gương, thậm chí còn cảm thấy mình trong gương đẹp hơn cả bạn gái, đến mức khó tin!
Nhắc đến bạn gái tôi, cô ấy cũng là đồng nghiệp của tôi, tên là Chu Hiểu Vân, tôi cũng không biết tình cảm của mình dành cho cô ấy là gì, cô ấy theo đuổi tôi. Ngày cô ấy tỏ tình, hoàn toàn là do mọi người xung quanh xúi giục nên tôi mới đồng ý.
Cứ thế, tôi có thêm một cô bạn gái một cách mơ hồ.
Và hôm nay là sinh nhật của cô ấy, buổi tối sẽ có một bữa tiệc sinh nhật.
Tan làm, mọi người đều vui vẻ hướng đến một quán bar gần đó, Hiểu Vân khoác tay tôi, trên mặt không giấu nổi niềm vui, "Lâm Mạt, trước đây mỗi lần chúng ta đi chơi tối, anh luôn về sớm, hôm nay là sinh nhật em, anh phải nể mặt em chứ?"
Tôi gượng gạo cười, "Anh cố gắng."
Dù có cố gắng thế nào thì tôi cũng phải về lúc mười một giờ rưỡi tối, tất nhiên, tôi không nói ra điều này.
Buổi tối mọi người đều chơi rất vui vẻ, tôi cũng bị ép uống hai chai rượu, đầu óc hơi choáng váng
Không thể uống thêm nữa rồi.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, thoáng chốc đã sắp đến mười một giờ rưỡi, tôi đứng dậy, hơi áy náy nhìn Hiểu Vân, "Hiểu Vân, có lẽ anh phải đi trước rồi."
Hiểu Vân bật dậy, nắm chặt lấy cánh tay tôi, "Cái gì! Không được! Lâm Mạt, ít nhất anh cũng phải ở cùng em đến phút cuối cùng của hôm nay chứ?"
"Nhưng anh thật sự phải đi rồi."
Tôi biết mình làm vậy không tốt, Hiểu Vân đi cùng tôi, tôi cũng chưa từng cho cô ấy bất kỳ điều bất ngờ hay lãng mạn nào, ngay cả sinh nhật của cô ấy tôi cũng không thể ở cùng đến phút cuối.
"Hai mươi phút nữa được không? Chỉ hai mươi phút thôi!" Giọng nói gần như van nài của Hiểu Vân cuối cùng cũng khiến tôi mềm lòng.
Hai mươi phút, tức là mười một giờ năm mươi... Thôi thì trên đường tìm một chỗ kín đáo biến lại thành con gái rồi quay lại, như vậy chắc không sao.
Tôi khẽ gật đầu, mắt Hiểu Vân sáng lên, hai tay vòng qua cổ tôi, nhón chân lên, đôi môi đỏ mọng in lên môi tôi.
Đây đây đây... là nụ hôn đầu của mình đó, dù chúng tôi đã quen nhau ba tháng rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên. Chỉ trong chốc lát, cô ấy đã buông tôi ra, vui mừng nói, "Cảm ơn, Lâm Mạt, cảm ơn anh."
Hai mươi phút sau đó, cô ấy yên lặng ngồi sát bên tôi, nhấp từng ngụm rượu nhỏ.
Tiếng tích tắc của đồng hồ đeo tay như gõ vào tim tôi, hai mươi phút này trôi qua vô cùng chậm chạp, cuối cùng cũng đến mười một giờ năm mươi, lần này dù thế nào tôi cũng phải đi rồi.
Nỗi buồn trong đáy mắt Hiểu Vân, tôi nhìn thấy, nhưng tôi chỉ có thể lặng lẽ nói xin lỗi trong lòng.
Ra khỏi phòng, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Từ đây về nhà đi taxi cũng phải mười mấy phút, vậy nên chỉ có thể biến thành con gái rồi mới về được.
Phía trước không xa, giữa hai cửa hàng có một con hẻm nhỏ, bên trong rất tối, tôi can đảm bước vào, đứng bên trong chờ đợi, chỉ cần vài phút là được.
Tối đen.
Lạnh lẽo.
Càng đi vào trong càng tối, lòng tôi cũng càng thêm lo lắng, ánh sáng từ điện thoại càng làm cho con hẻm thêm phần u ám. Bỗng nhiên, chân tôi vướng phải thứ gì đó, trọng tâm không vững, tôi ngã nhào về phía trước.
Không như tôi nghĩ, cơn đau khi va chạm với mặt đất không đến, mà là một cảm giác mềm mại, giống như... một người?
Khoan đã, sao lại có người nằm ở đây? Tôi run rẩy đưa tay ra, sờ soạng, chẳng lẽ đã chết rồi sao? ... Vừa nghĩ đến điều này, tôi giật mình hoảng sợ, đứng dậy bỏ chạy, chạy đến cửa hẻm, bên ngoài có ánh đèn, tôi bình tĩnh hơn một chút.
Không đúng, chết rồi thì phải cứng đơ chứ? Người này vẫn còn mềm mại mà.
Lỡ như chỉ là ngất xỉu, bị bệnh gì đó, tôi cứ thế bỏ chạy, không quan tâm anh ta, liệu anh ta có thật sự chết không? Không được không được, tôi phải đi xem sao.
Cẩn thận từng chút một, bật đèn pin điện thoại, từng bước từng bước tiến lại gần.
Vất vả lắm mới đến được bên cạnh người đó, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bàn tay run rẩy từ từ đưa đến dưới mũi anh ta.
Ừm, vẫn còn thở, chưa chết, tôi thở phào nhẹ nhõm, cả người như vừa trải qua một trận kiệt sức.
Chưa chết thì không thể bỏ mặc anh ta được. Một người nằm ở đây sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Tôi vỗ vỗ mặt anh ta, "Này này này, tỉnh dậy."
Giọng nói phát ra, trong trẻo như chuông bạc, lúc này tôi mới nhận ra mình đã biến thành con gái, còn người đàn ông nằm đó, dù tôi có gọi thế nào anh ta cũng không có phản ứng.
Không còn cách nào khác, tôi kéo cánh tay anh ta, đỡ anh ta dậy, lôi anh ta từng chút một ra khỏi con hẻm.
Chỉ có cách vài mét mà tôi đã gần như kiệt sức.
Thở hắt ra một hơi, sau khi biến thành phụ nữ, thể lực của tôi rõ ràng yếu hơn một chút.
May mắn là vận khí không tệ, vừa bước ra con hẻm thì có một chiếc taxi dừng ngay bên ngoài. Tôi lập tức kéo người đàn ông này lên xe.
Sau khi về đến nhà, tôi lảo đảo đặt anh ta lên giường. Nhà tôi ở tầng hai, nếu không gặp được bảo vệ tuần tra thì chắc tôi đã bị bắt lại dưới tầng một rồi.
Nghỉ ngơi một lúc, tôi đặt người đàn ông này lên giường mình. Người ướt sũng cả, tôi không muốn làm bẩn giường nên chỉ cởi áo ngoài của anh ta, để lại mỗi chiếc quần đùi.
Gương mặt anh ta ửng hồng, hơi thở đều đặn, không giống người đang ốm chút nào. Nhưng tại sao vẫn chưa tỉnh lại? Người anh ta lạnh ngắt, giữa mùa hè nóng bức mà thế này ư?
Nhưng thôi, nói đi cũng phải nói lại, từ lúc bắt gặp anh ta trong con hẻm, tôi chưa kịp nhìn rõ mặt mũi. Bây giờ dưới ánh đèn trong nhà, lần đầu tiên tôi nhìn kỹ dung mạo của anh ta, bất giác khẽ rung động. Đây chẳng phải là hoàn mỹ quá sao?
Người đàn ông này sao lại có thể đẹp trai đến thế? Đường nét sắc sảo, đôi mày kiếm rậm, sống mũi cao thẳng, khóe môi hơi nhếch lên, toát ra chút cô độc… còn có…
Khoan đã! Tôi là đàn ông mà! Sao lại mắc bệnh mê trai thế này?!
Không đúng, bây giờ tôi là phụ nữ, nửa đêm có chút rung động thì cũng chẳng có gì sai cả…
Nghĩ đến đây, tôi không kìm được mà vươn tay chạm nhẹ lên khuôn mặt anh ta.
Ôi, mịn màng quá…
Đang mải mê cảm thán thì đột nhiên, người đàn ông trên giường hơi động đậy. Tôi giật mình, bất giác đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của anh ta.
Tôi hoảng sợ, khẽ ngẩng đầu lên, vô tình chạm phải ánh mắt anh ta vừa mở ra.
Hắn… tỉnh từ khi nào vậy?!
Tôi cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên. Không phải tôi vừa lén lút trêu chọc hắn, rồi bị bắt quả tang tại trận sao?
Chưa kịp nghĩ gì, người đàn ông đó đột nhiên xoay người, đè tôi xuống dưới.
Tôi mở to đôi mắt ngạc nhiên: "Anh đang làm gì vậy?"
"Chuyện này… đáng lẽ tôi phải hỏi cô mới đúng chứ?! Vừa tỉnh lại liền có một mỹ nữ sờ mặt tôi, hử?"
"Tôi… tôi không có!" Tôi luống cuống phủ nhận.
Nhưng mặc kệ tôi giải thích thế nào, hắn vẫn đè tôi xuống giường. Dù sao thì tôi cũng đã biến thành phụ nữ rồi, bị hắn nhìn chằm chằm thế này, tôi thực sự tức giận: "Anh mau tránh ra!"
"Miếng bánh từ trên trời rơi xuống, ai lại từ chối chứ?"
Chỉ có câu nói thôi, tại sao trong người này vẫn toát ra tà khí? Thật tội lỗi! Này, không, hắn ta là đàn ông, sao tôi lại có suy nghĩ như vậy! Sắc mặt tôi tối sầm, chân co lại. , đẩy mạnh và đánh vào điểm yếu của hắn. Nhưng hắn đã chặn nó một cách dễ dàng. Lúc tôi chuẩn bị quay lại thì hắn ta đột nhiên cúi đầu chặn miệng tôi lại.
"Hmm~~" Khoan đã, tôi là đàn ông mà! Đàn ông! Một thằng đàn ông thực thụ! Thế mà lại bị một gã đàn ông khác cưỡng hôn sao?
Chuyện này chưa xong đâu… Phía sau còn…