Một chân cô quỳ xuống đất, chân kia chống lên làm điểm tựa, đặt bụng đứa bé lên đầu gối, một tay đỡ đầu để mặt cúi xuống, tay kia vỗ mạnh vào lưng, giúp nước trong bụng trào ra ngoài.
Đứa trẻ rõ ràng đã rơi vào trạng thái hôn mê, hơi thở yếu ớt đến mức tưởng chừng như có thể ngừng lại bất cứ lúc nào. Văn Thanh vừa vớt nước xong, lập tức khẩn trương tiến hành hô hấp nhân tạo cho đứa bé. Cô đặt cậu bé nằm ngửa, một tay bịt mũi, tay còn lại nhẹ nâng cằm lên, hít sâu một hơi rồi áp sát miệng mình vào miệng cậu bé, thổi luồng khí vào bên trong. Thổi xong một hơi, cô rời miệng khỏi môi đứa trẻ, đồng thời buông tay đang bịt mũi ra, rồi dùng hai tay ấn nhẹ lên ngực bé, hỗ trợ hơi thở cho bé. Những động tác ấy được cô thực hiện đều đặn theo quy trình, mỗi phút ước chừng khoảng 14–20 nhịp, lúc đầu còn chậm, sau dần nhanh hơn để thích nghi với tình trạng của đứa trẻ.
Năm phút trôi qua, sắc mặt mọi người xung quanh đều tràn đầy lo lắng. Cha mẹ của mấy đứa nhỏ không kìm được mà muốn lao tới ôm lấy con mình. Hứa Trường Xuân giữ bình tĩnh, liếc nhìn Tào Lộ và Văn Thanh, rồi sai mấy người trong thôn kéo phụ huynh lùi lại, không để họ tới gần. Tần Thư Hiên và Trương Kiệt cũng đang hỗ trợ, làm theo chỉ dẫn của Tào Lộ để cấp cứu cho một đứa trẻ khác. Đứa trẻ này bị sặc nước nhẹ hơn, sau khi được xử lý thì lờ mờ tỉnh lại.
Trong thôn chỉ có một bác sĩ, nhưng người này lại vừa trượt chân té ngã nên hiện không có mặt. Hứa Trường Xuân biết lúc này chỉ có thể trông cậy vào nhóm thanh niên trí thức. May mắn là đã có một đứa trẻ tỉnh lại, cha mẹ cậu bé run rẩy cởi áo khoác của mình ra, quấn lấy con. Hứa Trường Xuân bảo họ mau chóng đưa con về nhà thay quần áo khô và nấu nước gừng cho uống.
Sau khi đứa trẻ trong tay Văn Thanh bắt đầu thở trở lại, cô lập tức bảo người cha bước tới, bế con đặt lên vai cho nước trong bụng chảy ra hết rồi đưa về nhà.
Đứa trẻ trong tay Tào Lộ cũng đã tỉnh lại. Cô bắt mạch rồi nói: “Đội trưởng, cả hai đứa đều cần uống thuốc, tốt nhất nên truyền dịch nữa. Cần phải theo dõi thêm, sợ đêm khuya lại sốt.”
Hứa Trường Xuân liếc mắt nhìn đứa trẻ được Văn Thanh cứu sống, trong mắt có chút do dự. Văn Thanh hiểu ý ông, chủ động giải thích: “Tôi chỉ biết sơ cứu thôi, chứ không biết kê đơn hay bốc thuốc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT