Văn Thanh vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ, đáp lời với giọng điệu ngu ngơ vô tội:
“Sữa bột là uống cho cao người đó! Mẹ tôi gửi lên đó nha! Nhưng chợ đen là cái gì vậy? Mẹ tôi còn gửi cho tôi cả socola màu đen nữa, chợ đen thì làm sao mà vào được? Bên trong tối lắm hả? Dì ơi, à quên! Đồng chí, cô từng vào đó rồi à? Trong đó có vui không?”
Vương Diễm Hồng vừa nghe vậy, sắc mặt đỏ bừng. Rõ ràng cô ta định đào hố để làm khó Văn Thanh, nào ngờ cô gái này lại lật ngược tình thế, khiến cô ta lúng túng không biết đáp sao. Giờ mà nói bản thân biết chợ đen thì chẳng phải tự chui đầu vào rọ sao?
Đoạn Lệ Lệ vội vàng bước ra xoa dịu bầu không khí:
“Đồng chí Vương Diễm Hồng đừng làm hư con gái người ta chứ, con nít biết gì đâu mà nói? Văn đồng chí, mẹ cô ở đâu thế? Sao lại mua được socola?”
Văn Thanh đâu biết mẹ nuôi đang ở đâu. Ngày đó để trốn khỏi người nhà họ Văn, cô đã bỏ đi rồi không còn liên lạc gì nữa. Nhưng hiện tại, cô cần có một lý do hợp lý để giải thích nguồn gốc vật tư sinh hoạt khá tốt của mình. Về sau, những thứ cô dùng đều không rẻ, nên cô cần một “chỗ dựa” để che mắt người khác.
Văn Thanh uống thêm một ngụm sữa, suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói:
“Mẹ tôi hiện giờ đang ở Kinh Thành. Bà ấy giúp tôi nhờ người quen ở huyện Đông An nhận đồ, về sau mỗi lần gửi gì thì sẽ chuyển tới đó, khi nào rảnh tôi sẽ đến lấy. Mỗi tháng mẹ gửi tiền sinh hoạt cho tôi, định gửi nhiều hơn, nhưng lại lo tôi tiêu hoang, lần trước còn đưa cho tôi một mớ tiền, tôi liền mua một đống kẹo!”
Dứt lời, cô lấy từ trong túi ra một nắm kẹo trái cây và vài viên kẹo cao lương, đặt lên bàn:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT