Cùng lắm thì vài tháng gửi về một ca khúc, việc này với cô thực sự quá đơn giản.
Cô hơi muốn oán trách Vệ Thục Trân vì đã không nói sớm chuyện này. Nếu sớm biết thì cô đã chẳng cần vào đoàn văn công làm gì, ra ngoài tìm hiểu rồi sáng tác, vẫn có lương nhận đều đều, việc tốt như thế ở đâu mà tìm ra được?
Vệ Hạo khó khăn lắm mới có chút thời gian để ở bên Văn Thanh, nhưng lại bị cái "bóng đèn nhỏ" Văn Đống chen vào. Có lẽ do sắp lại phải lên đường, dù biết là đang chuẩn bị về nhà nhưng Văn Đống vẫn thấp thỏm không yên. Suốt chuyến đi, cậu bé nhất quyết không chịu ngủ trên giường của mình, cứ ôm chặt lấy Văn Thanh không buông.
Vệ Hạo nhìn mà mắt cũng đỏ lên, đành nghiêm giọng dạy dỗ:
"Em là con trai lớn rồi! Không phải cô bé nhỏ nhõng nhẽo. Em còn nói sau này muốn đi lính, vậy mà không rời được chị gái thì nhập ngũ thế nào đây?"
Văn Đống có chút lúng túng. Dĩ nhiên cậu vẫn nghĩ mình là người độc lập. Nghĩ một lúc mới miễn cưỡng buông Văn Thanh ra, tự bò lên giường của mình.
Vệ Hạo đặt vé là loại giường nằm. Đến trạm dừng thứ ba thì có một người đàn ông lên toa xe. Trong lúc dừng, anh đưa Văn Đống ra khu thông gió phía sau giữa hai toa xe để hóng mát.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT