Vệ Hạo suy nghĩ chốc lát rồi mới chịu đặt cô xuống. Anh dịu dàng cởi chiếc áo rách bươm giống như đồ ăn mày trên người cô ra, tiện tay ném sang một bên. Phía sau có người nhặt lên kêu lên:
“Đây là tang vật, không được vứt bừa!”
Vệ Hạo không thèm để ý, dứt khoát cởi áo khoác của mình bọc lấy cô rồi lại bế lên bằng kiểu công chúa như cũ. Văn Thanh ôm chặt lấy cổ anh, cảm giác hình như anh đang rất giận. Cô chẳng dám nói gì thêm, chỉ biết ngoan ngoãn để mặc Vệ Hạo ôm đi.
Chẳng bao lâu, trong vòng tay ấm áp của Vệ Hạo, Văn Thanh dần chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy, cô đã thấy mình nằm trong phòng bệnh. Tôn Khiết ngồi bên giường lau nước mắt, còn Văn Đống thì dán mắt nhìn cô chằm chằm, không dám rời một giây.
Văn Thanh mở to mắt, điều chỉnh một chút để quen với ánh sáng rồi cất giọng khàn khàn hỏi:
“Sao mọi người lại đến đây?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play